Tần Dã thành thật nghe thấy cô tán tỉnh như thế thì lập tức mặt đỏ tim đập nhanh, khuôn mặt đẹp trai nóng bừng lên như thiêu đốt.
Anh khô cằn nói một câu: “Anh, người anh lạnh…..”
Dung Yên nhìn vành tai đỏ bừng dưới ánh đèn, khóe miệng cong lên.
Không ngờ người đàn ông này không chịu nổi trêu chọc như vậy, mới nói có tí đã phản ứng mãnh liệt thế rồi.
Cô thò người lại gần, bắt đầu nhả khí: “Em không ngại, vừa vặn chúng ta một lạnh một nóng, hòa hợp bổ sung.”
Tần Dã:....
Độ ấm lúc này trên mặt anh nóng như vừa mới hun lửa.
Dung Yên cảm nhận được tần suất đập nhanh đến bất thường của trái tim ai kia, nghĩ đến hôm nay anh đi làm vất vả, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Lập tức dừng lại trêu chọc, rút người khỏi vòng tay anh.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi! Phải rồi, ngày mai nhớ gọi em dậy sớm nhé, em đi cùng anh lên trấn trên.”
Buổi sáng đến chợ đen bán đồ khá dễ dàng.
Tần Dã:...
Đêm nay anh còn ngủ kiểu gì được nữa?
Nhưng nhìn thấy vợ che miệng ngáp một cái, tâm tư vừa rục rịch nảy sinh đều bị anh mạnh mẽ ép xuống.
“Ừm.”
Duỗi tay tắt đèn đi.
Nhưng anh thực sự không tài nào chợp mắt được, xao động trong lòng không phải nói nhịn là có thể lập tức nhịn xuống, đã thế người thương trong lòng còn đang nằm ở bên cạnh.
Anh khống chế lại hô hấp, tận lực không để kinh động đến vợ mình……Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Dã mới mơ màng thiếp đi.
Dù sao chạy đi chạy lại lên núi những 2 lần, thể lực tiêu hao vẫn rất nhiều.
Mặc dù đêm qua ngủ rất muộn, nhưng sáng hôm sau Tần Dã vẫn dậy được sớm.
Anh mở to mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vợ đang ngủ, đôi mắt lạnh lùng lập tức trở nên ấm áp dịu dàng……Đáy mắt là tình ý dịu dàng.
Mỗi khi tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt say ngủ của vợ mình, anh đều sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc không tả được.
Cẩn thận đi xuống đất mặc quần áo.
Bởi vì còn sớm nên Tần Dã không muốn đánh thức Dung Yên nhanh như vậy.
Anh mở cửa phòng ra, ra ngoài sân rửa mặt.
Tần Dã không vội đi ăn cơm mà đi qua sân sau chẻ củi trước.
Dung Yên bởi vì nhớ kĩ chuyện tối hôm qua, cho nên cô tỉnh lại cũng rất sớm.
Lúc mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh không có ai cũng không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào.
Cầm lấy đồng hồ đặt ở đầu giường qua xem một chút, phát hiện bây giờ mới là 5 rưỡi sáng.
Được rồi, hôm nay cô có việc, dậy sớm cũng tốt.
Mẹ Dung đã nấu xong cơm sáng, vừa ra khỏi bếp thì nhìn thấy con gái bà, vô cùng ngạc nhiên: “Ôi, đúng là hiếm gặp! Con hôm nay thế mà không nằm dài đến tận giữa trưa luôn? Sao vậy, do đêm qua ngủ sớm quá nên không ngủ được nữa à?”
Khóe miệng Dung Yên co giật: “Mẹ, có hôm nào con ngủ đến giữa trưa đâu? Bình thường 7, 8 giờ là con dậy rồi. Hơn nữa con dậy muộn không phải là do con có một người mẹ tốt đảm đang sao?”
“Đừng có nịnh nọt nữa, mẹ không dính chiêu này đâu” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng khóe miệng mẹ Dung không kìm được cong lên, bán đứng chuyện tâm tình bà đang tốt như thế nào.
Dung Yên sớm đã nhìn thấu cái tính cách này của mẹ mình, chỉ cười nói: “Con có nịnh nọt đâu, con đang nói thật thôi mà. Phải rồi, con rể mẹ đâu? Sao không thấy anh ấy?”
Người này sẽ không tự mình đi lên trấn trên trước đấy chứ?
Mẹ Dung liếc xéo cô một cái: “Con cho rằng Tiểu Tần cũng lười giống con à? Mới sáng tinh mơ nó đã dậy ra đằng sau chặt củi rồi.”
May trong viện có giếng nước, nếu không có khi con rể bà ngày nào cũng chạy đi gánh nước cũng chưa biết chừng.
Trong lúc nói chuyện, Tần Dã vừa vặn từ sân sau đi ra.
Nhìn thấy cô vợ nhỏ, chuẩn bị tiến lên thì mẹ vợ anh đã nhanh hơn một bước: “Tiểu Tần, về sau con đừng làm mấy chuyện chẻ củi nữa, để mẹ là được….”
Sao Tần Dã nỡ để mẹ vợ đi chẻ củi chứ, liền nói.
“Mẹ, không sao, chẻ một lần dùng được cả mấy ngày, con không mệt.”
Mẹ Dung không tin anh không cảm thấy mệt, làm gì mà chả tốn thể lực, sao có thể không mệt chứ
“Đêm hôm qua khuya rồi con mới về phải không? Thực ra dậy muộn chút cũng được mà. Mặc dù con còn trẻ nhưng vẫn phải chú ý thân thể mới được.”
Tần Dã chưa bao giờ được trưởng bối quan tâm nhiệt tình như vậy, nội tâm u ám đều được ấm áp bao phủ.
“Mẹ, con không sao….”
Dung Yên ngắt lời anh, trực tiếp nói với mẹ mình: “Mẹ, con rể của mẹ giỏi lắm đấy, hôm qua săn được hẳn hai con lợn rừng nặng 200 cân.”
“Gì? Hai con lợn rừng á?” Đôi mắt mẹ Dung vội vàng quét qua một lượt, “Ở đâu cơ?”