Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 344



Tuy nhiên, Tần Dã sợ chuyện không gian của cô bị bại lỗ nhất, nói thế nào cũng không chịu.

Bên này Tần Dã đến chợ đen, trực tiếp đi đến quầy bán thịt heo.

Ông chủ quầy thịt heo rõ ràng cũng quen biết anh, nhìn thấy anh xuất hiện, lập tức tươi cười rạng rỡ mà nói: “Tần lão đệ, cậu đến rồi, hôm nay có hàng hay là mua thịt?”

Tần Dã nói thẳng: “Chúng tôi có hàng, hai con.”

Chủ quán thịt heo nghe nói có hai con, hơi thở của anh ấy có chút gấp gáp: “Cậu có hai con?”

Cậu hợp tác với người khác cùng đánh c.h.ế.t heo rừng sao?

Nếu không thì làm sao một người có thể làm được.

Tần Dã gật đầu: “Ừm, tối hôm qua bắt được, vẫn còn rất tươi, nếu anh muốn, tôi sẽ mang đến cho anh. Nếu như anh không cần... Tôi sẽ tìm người khác.”

Người chủ quán thịt heo vừa nghe thấy lời này, anh ta vội nói “Tất nhiên là tôi muốn rồi, cứ theo giá lần trước 6 hào một cân, tôi muốn cả hai con.”

Bây giờ không phải năm mới, mới là nửa đầu năm, thôn nào cũng chỉ nuôi mấy con heo con thôi... Nhà máy sản xuất thịt cũng không có nhiều nguồn cung, mọi người đều thiếu thịt đó.

Có được hai con heo rừng này, vậy thì cũng có thể kiếm được không ít tiền.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi đến kho cho anh.” Tần Dã rất ít biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.

“Được, vậy tôi ở bên kia đợi cậu.” Người đàn ông vô cùng vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng vàng khè.

Nghĩ đến chuyện lại có thể kiếm tiền, không cần phải nói anh ấy vui như thế nào rồi.

Thấy chuyện đã được giải quyết xong, Tần Dã không lãng phí thời gian nữa mà đạp xe rời đi.

Anh không đi đâu nữa mà đạp xe về thẳng nhà.

“Vợ, anh về rồi.”

Nhìn vẻ mặt của anh, Dung Yên biết anh đã giải quyết chuyện này ổn thỏa rồi.

“Bây giờ kéo qua đó luôn à?”

“Đúng, anh sẽ đặt hai con heo rừng này lên xe đẩy nhỏ, rồi đẩy sang kia ngay bây giờ.”

“Vậy em giúp anh.”

Tần Dã từ chối: “Không cần đâu, một mình anh làm được rồi, vợ đừng đụng vào, lát nữa cả người sẽ có mùi đó.”

Anh rất khỏe, Dung Yên chưa kịp nói gì thì anh đã khiêng con heo rừng ở trên mặt đất lên xe đẩy nhỏ, sau đó tiếp tục đặt con còn lại lên trên.

Sau đó phủ một lớp rơm lên trên, che phủ hoàn toàn hai con heo rừng.

“Vợ, anh đi đây. Anh sẽ về nhanh thôi.”

“Ừm, không cần phải nóng vội đâu.”

Sau đó cô giúp Tần Dã đẩy chiếc xe đẩy nhỏ qua ngoài, rồi mới đóng cửa lại.

Tần Dã đưa heo rừng đến nhà kho bên kia trước, ông chủ còn đang ở đó đợi, vừa nhìn thấy hai con heo rừng to lớn, lập tức gọi người khiêng xuống để cân thịt.

“Tổng cộng năm trăm năm mươi cân.”

Tần Dã nghe thấy con số này rất quen thuộc, nếu anh nhớ không lầm thì cân nặng mà vợ anh nói với mẹ vợ, hình như chính là con số này.

Sao lại chính xác như vậy chứ?

“Cậu Tần, số tiền này cậu đếm đi, tổng cộng là 330 đồng”

Tần Dã cầm tiền, đếm thật nhanh rồi nhét thẳng vào túi, “Đủ rồi, tôi đi đây.”

Người đàn ông nhìn thấy anh sắp rời đi, vội vàng nói: “Ôi, được, cậu Tần, lần sau nếu có nữa thì nhớ bán cho tôi, bao nhiêu tôi cũng lấy.”

“Ừ.” Trên núi có không ít heo rừng, Tần Dã cũng không có ý định bỏ cuộc.

Dù sao thì kiếm thêm một ít là một ít, cố gắng tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt trước khi rời khỏi Tần gia thôn.

Tần Dã đang đẩy xe về phía sau, lúc đang đi trên đường thì đột nhiên có người hét lên: “Bên kia đang đánh nhau, có người sắp chết…”

Trong tình huống bình thường, Tần Dã sẽ không quan tâm đến loại chuyện này.

Dù sao thì anh trời sinh tính tình lạnh lùng, không thích tham gia náo nhiệt, cho dù người khác có đánh nhau đến chết, anh cũng không thèm cau mày một cái.

Ngay khi anh tiếp tục đẩy xe về phía trước mà không bị ảnh hưởng gì, một người phụ nữ có khuôn mặt quen thuộc đang khóc và bỏ chạy.

Rõ ràng là đối phương không chú ý đến anh, cũng không nhìn đường, cho nên suýt tông vào xe đẩy của anh.

Tần Dã trực tiếp gọi cô ấy: “Chị dâu, cẩn thận.”

Vợ của Thiết Trụ nghe thấy tiếng anh hét, dừng bước, nhìn thấy là Tần Dã, kích động chạy về phía trước, vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Dã.

Nhưng khi cô ấy đưa tay ra, Tần Dã lập tức dịch sang một bên.

“Chị dâu, có chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?”

Vợ của Thiết Trụ không thèm lau nước mắt: “Tần Dã, xin hãy cứu Thiết Trụ nhà tôi! Anh ấy sắp bị đánh c.h.ế.t rồi...”

Tần Dã nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Ở đâu?”

“Trong căn nhà kia của anh ấy…”

Vợ của Thiết Trụ chưa kịp nói xong, Tần Dã đã nói thẳng: “Chị dâu, tôi đến đó trước.”

Anh chạy về phía trước rất nhanh, cũng không quan tâm đến chiếc xe đẩy nữa.

Khi vợ Thiết Trụ hoàn hồn lại, Tần Dã đã chạy đi rất xa, cô nhanh chóng quay lại gọi người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.