Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 352



Ở bên trong, Dung Yên cũng đã nghe được hết câu truyện vừa rồi, vì thế cô trực tiếp gật đầu, “Có thể, nhưng phải sát trùng trước một chút, đây là cồn, mang đi phun toàn thân rồi hãy vào.”

Một bình phun màu trắng.

Đội trưởng Lục nhìn thấy Tần Dã mang bình phun tới, khóe miệng anh ấy co giật, nếu anh ấy không nhìn lầm thì đây hình như là bình phun thuốc trừ sâu loại nhỏ đúng không?

Tiểu Lý ngửi thấy mùi phun lên người đội trưởng Lục, cậu ấy kinh ngạc, “Đây là mùi cồn của bệnh viện đúng không?”

Lấy đâu ra nhiều như vậy?

Dung Yên không nói nhiều với cậu ấy, chỉ nói với cậu ấy: “Nếu cậu muốn vào, thì cũng khử trùng, không vào thì không cần.”

“Tôi vào.” Tiểu Lý không chút do dự nói.

Bác sĩ đều nói người không cứu được đưa về nhà chờ chết, cô ấy lại cứu sống, vậy thì chắc chắn cậu ấy phải vào xem rốt cuộc còn sống hay không.

Ấn bình phun đó, khử trùng toàn thân.

Dung Yên thấy hai người đều đã khử trùng xong, “Đi thôi! Chúng ta đi vào.”

Cô đi phía trước, đội trưởng Lục và Tiểu Lý lập tức đuổi theo.

Đợi sau khi đi theo vào phòng, cửa phòng bị Tần Dã đóng lại, anh ấy chặn hai anh em nhà họ Thiết, “Các cậu không được khử trùng nên không được vào.”

Tuy Thiết Ngưu và Thiết Lâm rất muốn vào xem rốt cuộc anh cả như thế nào, nhưng sau khi nghe nói như vậy, bọn họ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.

Đội trưởng Lục nhìn phòng bệnh đơn giản như vậy…… Sau đó tầm mắt rơi vào người đang nằm trên ván cửa, anh ấy thật sự kinh hoàng.

“Đội trưởng Lục…… Hình như thật sự vẫn còn thở……” Tiểu Lý cũng rất ngạc nhiên.

Đây tuyệt đối không phải là khuôn mặt của một người chết, hơn nữa, cậu ấy mới vừa dùng tay bắt mạch người này, tuy là rất mỏng manh, nhưng tuyệt đối vẫn còn đập.

Đội trưởng Lục có chút không muốn để ý tới tên ngốc này. Nếu người này đã chết, còn có thể đặt ở chỗ này sao?

Ai rảnh kéo một người c.h.ế.t về nhà để? Cái thứ gì? Muốn bị chửi à? Hay là tự tìm phiền phức cho bản thân?

Hay là tự tìm lấy xui xẻo?

Đội trưởng Lục nhìn Thiết Trụ đang hôn mê hồi lâu, lúc này mới hỏi Dung Yên: “Cậu ấy đây là……”

Vẻ mặt Dung Yên thẳng thắn vô tư: “Dùng chút thuốc, phải đến khoảng 6 giờ sáng ngày mai mới có thể tỉnh lại.”

Đội trưởng Lục:……

Dùng thuốc? Thuốc gì?

Anh ấy im lặng một lúc mới nói, “Đồng chí Dung, tôi có thể xem miệng vết thương của người bệnh một chút được không?”

Dung Yên cũng không vì anh ấy là công an mà đồng ý điều này, vì thế mở miệng từ chối thẳng.

“Không được, miệng vết thương đã được băng bó, nghiêm cấm chạm vào, hơn nữa, nếu đội trưởng Lục muốn xem, nửa ngày hay một ngày cũng không chậm trễ, trưa mai hẵng đến đây xem. Xin thứ lỗi, đây là người bệnh khó khăn lắm mới cứu được về, lại còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm…… Hiện giờ có thể cho mọi người bước vào đã là rất mạo hiểm rồi.”

Đội trưởng Lục cũng không phải là một người ngang ngược vô lý, anh ấy nghe thấy mấy điều này thì không hề cưỡng ép, “Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, vậy để ngày mai.”

Dung Yên gật đầu, “Được”

Hai người không nói chuyện nữa.

Tiểu Lý nhìn thấy tình hình này thì cũng không nhiều lời.

Chỉ là trong lòng rất tò mò, dịch truyền này…… Còn có mặt nạ bảo vệ hô hấp giản dị đó, mấy thứ đó từ đâu tới? Chẳng lẽ vị đồng chí Dung Yên này có quan hệ gì với bệnh viện tỉnh sao?

Nếu không thì sao trong tay cô lại có những thứ đồ dùng chữa bệnh đó?

Đội trưởng Lục cẩn thận quan sát căn phòng trống và người đang hôn mê, anh ấy suy nghĩ một chút thấy không còn lý do gì để ở lại.

“Đồng chí Dung, chúng tôi đi trước đây, ngày mai sẽ quay lại.”

Đội trưởng Lục đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lý, hai người liền đi ra ngoài.

Tuy nhiên, trước khi đội trưởng Lục rời đi, vẫn liếc nhìn Dung Yên thật sâu…… Anh ấy không thể tin được cô gái trẻ tuổi này lại ẩn giấu y thuật cao như vậy.

Tần Dã nhìn người mở cửa đi khỏi, nhìn thấy trên mặt họ không có gì kỳ lạ, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tần Dã, chúng tôi đi đây.” Đội trưởng Lục có chút hâm mộ Tần Dã vì đã cưới được người vợ tốt.

Tần Dã gật đầu.

Đội trưởng Lục nhìn về phía Thiết Ngưu, “Cậu đi với tôi về nhà cậu một chuyến, có chút vấn đề chúng tôi cần đến tìm vợ Thiết Trụ để tìm hiểu.”

Thiết Ngưu sững sờ một chút, rồi gật đầu không ngừng, “…… A, vâng!”

Ba người cùng nhau rời đi.

Lúc này Dung Yên cũng đi ra từ trong phòng.

Tần Dã nhìn thấy vợ anh đi ra, liền hỏi: “Vợ, em đói bụng không! Hay là, em đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trước.”

Trước đó Dung Yên đã ăn trong không gian rồi nên lúc này cô cũng không đói, nhưng cô biết Tần Dã vẫn chưa ăn cơm, vì thế cô nói: “Hai người đi ăn trước đi, ở đây có tôi..”

Thiết Lâm thấy cô nhắc tới cậu ấy, lập tức nói: “Chị dâu, tôi không đói, chút nữa mẹ tôi sẽ đưa cơm đến đây, nếu anh Tần đói…… Để tôi đi mua cơm cho anh ấy”

“Không cần, để tôi tự đi.” Nếu không phải Tần Dã lo lắng vợ anh chưa ăn cơm thì anh cũng không muốn đi, dù sao anh có bỏ một bữa cũng không sao.

Nhưng lại không thể để vợ anh bị đói được.



Dung Yên gật đầu, “Vậy được, anh đi đi! Có thể mua nhiều chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.