Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 354



Tuy nhiên, nếu người đã chết, vậy cũng không còn gì để hỏi!

“Đúng vậy, chúng tôi đến hỏi chuyện của Thiết Trụ, nhưng, anh ấy vẫn chưa chết, xin ông hãy nói lại tình trạng sức khỏe của anh ấy ngay lúc đó cho tôi biết……”

Lúc bác sĩ Triệu nghe thấy đội trưởng Lục nói người chưa c.h.ế.t thì ông ấy có chút bất ngờ.

Tuy nhiên, nếu đội trưởng Lục còn cần tìm hiểu tình trạng của người bị thương đi đương nhiên người làm bác sĩ như ông ấy phải hợp tác.

“Đây là bệnh án mà lúc trước tôi đã viết, cậu xem một chút đi.”

Ông ấy lật bản tóm tắt bệnh án ra đưa cho đội trưởng Lục, sau đó lặp lại tình hình vết thương của Thiết Trụ ngay lúc đó một lần nữa.

Đội trưởng Lục vừa nghe vừa lật hồ sơ bệnh án.

Đợi đến khi bác sĩ Triệu nói xong, anh ấy còn hỏi một câu, “Với tình hình này của cậu ấy, thật sự không có cách nào chữa trị sao?”

“Không có cách nào, cho dù là họ trực tiếp đưa đến bệnh viện huyện, e là cũng không kịp, bởi vì nội tạng của cậu ấy xuất huyết rất nặng, căn bản không thể chống đỡ được. Hơn nữa, cho dù là chống đỡ được thì e là bác sĩ ở bệnh viện huyện cũng không thể cứu được.”

Dù sao nếu để ở trạm y tế của họ, vậy hoàn toàn là chờ chết.

Ông ấy lại không có y thuật cao như vậy, hơn nữa, ông ấy cũng chưa từng phẫu thuật.

Với lại điểm quan trọng nhất chính là trạm y tế của họ không có điều kiện này.

Phòng phẫu thuật rất đơn sơ, sao có thể thực hiện phẫu thuật? Hơn nữa, trạm y tế của họ không có nhiều loại thuốc, căn bản không có trang thiết bị tốt.

Đừng nói là đại phẫu, ngay cả tiểu phẫu cũng không thể.

Bọn họ ở đây nhiều nhất là bị thương khâu mấy mũi, hoặc là băng bó miệng vết thương một chút mà thôi.

Tiểu Lý có chút nhanh miệng, “Nhưng có người……” Đã giải phẫu cho cậu ấy đấy!

Câu kế tiếp cậu ấy còn chưa nói hết, đã bị đội trưởng Lục lên tiếng ngăn lại: “Tiểu Lý.”

Trong giọng nói có phần nghiêm khắc hơn.

Tiểu Lý ý thức được bản thân mình đã phạm sai lầm, vội vàng ngậm miệng lại.

Ánh mắt bác sĩ Triệu nhìn về phía bọn họ có chút kỳ lạ, “Nhưng có người cái gì?”

Lúc này Tiểu Lý không dám lắm lời nói ra đồng chí Dung Yên.

Cậu ấy vội vàng nói: “Không có gì.”

Bác sĩ Triệu:……

Cậu đùa tôi đấy à? Biểu cảm trên gương mặt hai người không hề giống như là không có gì.

Nhưng mà, nếu bọn họ đã không nói thì đương nhiên ông ấy cũng không truy hỏi.

“Đấy là những gì tôi biết.”

Sau khi nói xong câu đó, đúng lúc có người bệnh bước vào.

Đội trưởng Lục thấy vậy liền nói, “Bác sĩ Triệu, ông đang bận à, vậy chúng tôi đi trước.”

Bác sĩ Triệu cũng mong bọn họ đi mau.

“A, được, hai cậu đi thong thả.” Hôm nay hai người này tìm ông ấy liên tục hai lần, người biết sẽ cho rằng đến điều tra vụ án, người không biết còn cho rằng ông ấy phạm tội gì đó đấy.

Đội trưởng Lục và Tiểu Lý về tới đồn công an.

Anh ấy sai người đi bắt giữ những kẻ đánh người đó……

***

“Anh cả, sao anh lại đến đây? Là tới đón tụi em về nhà sao? Thật ra……” Không cần, Tần Dư còn chưa nói xong hai chữ này thì cậu ấy đã nghe thấy anh cả nói, “Tối nay anh và chị dâu tụi em ở trong trấn có chút việc, vì vậy không quay về, em nói với người trong nhà một tiếng.”

Tần Dư vừa nghe câu này liền nhịn không được hỏi một câu, “Anh cả, vậy buổi tối anh và chị dâu ở đâu?”

Tần Dã: “Em đừng quan tâm chuyện này, trở về tiện thể nhắn lại là được. Được rồi, em và Tiểu Mai có thể đi rồi, trên đường đừng lãng phí quá nhiều thời gian.”

Tần Dư không hỏi thăm được gì, đành phải gật đầu, “Được, em biết rồi, đợi khi về nhà, em sẽ nói với chú và thím.”

Tần Dã nghe thấy vậy, anh liền đạp xe đạp đi mất.

Bởi vì anh còn phải về nấu cơm đấy!

Còn cặp song sinh sau khi không còn nhìn thấy người lẫn xe, lúc này mới thu lại tầm mắt.

“Em gái, chúng ta đi thôi.”

Tần Mai gật đầu, “Vâng.”

Hai anh em cất bước rời đi……

Lúc bọn họ ra khỏi trấn, nhìn thấy một bà lão nằm trên đường kêu ai da.

Hai anh em lập tức dừng bước.

“Anh hai……” Tần Mai kéo tay áo Tần Dư.

Tần Dư nhìn thấy bà cụ rất đáng thương, nhưng, tốt xấu gì cậu ấy cũng là người đã từng đi xe lửa, cũng xem như là có kiến thức, vốn không muốn quan tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của em gái.

Cậu ấy do dự một chút, rồi nói với Tần Mai: “Em đừng di chuyển, để anh đi xem.”

Tần Mai nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng.”

Tần Dư bước tới, “Bà sao vậy?”

Đồ bà cụ mặc không phải kiểu lịch sự, vẻ mặt đầy đau đớn, “Chân tôi bị gãy rồi, cháu đỡ tôi một chút.”

Tần Dư nhìn bà ấy một cái, rồi lùi lại vài bước, “Chân bà bị gãy, tôi không thể đỡ bà, sức tôi yếu, không thể đỡ, để tôi quay lại trấn gọi người……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.