Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 359



Bà ấy cảm thấy rất kì lạ, “Ai lại tới vào lúc này? Chẳng lẽ là bọn Tiểu Tần không trở lại nên nhờ người gửi lời nhắn?”

“Đi ra ngoài mở cửa nhìn xem.”

Lúc Dung Văn Minh nói chuyện, người đã nhấc chân đi ra ngoài.

Mẹ Dung thấy vậy cũng vội vàng đuổi kịp.

Khi Dung Văn Minh mở cửa lớn ra thì thấy là một cậu thanh niên xa lạ, ông ấy nghĩ rằng rất có thể là người con rể nhờ báo tin.

“Xin hỏi chú là chú Dung đúng không?”

Dung Văn Minh gật đầu, “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”

Thiết Ngưu nhìn về phía người trước mắt, “Chú Dung, anh Tần bảo cháu nói với mọi người một tiếng, là buổi tối bọn họ sẽ không trở lại, hai người không cần chờ bọn họ, mọi người nên đi ngủ sớm một chút.”

“Vậy hôm nay bọn họ ngủ ở trấn trên sao?” Dung Văn Minh hỏi, “Có chỗ ở rồi?”

Thiết Ngưu gật đầu, “Có chỗ ở, ở trong nhà của bọn họ.”

Dung Văn Minh: ……?

Mẹ Dung lập tức ngắt lời, “Bọn họ đã mua nhà ở trên trấn rồi à?”

Thiết Ngưu bị hỏi như thế, cậu ấy có chút há hốc mồm…..Chẳng lẽ hai người này không biết gì về căn nhà ở trấn trên sao?

Cái này thì cậu ấy phải trả lời như thế nào?

“......Cái này cháu cũng không rõ lắm……”

Mẹ Dung cũng không quan tâm đến chuyện nhà ở, “Rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”

“Cháu……” Thằng nhóc này không giống với anh cả, cậu ấy không phải là người biết nói dối.

Đôi mắt của mẹ Dung rất tinh, dưới ánh trăng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt của người này có chút không ổn, nhanh miệng hỏi một câu,”Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Cái này……không xảy ra việc gì……” Trên trán Thiết Ngưu rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Cậu ấy tưởng rằng báo tin xong là có thể đi về, không nghĩ tới mẹ của chị dâu hỏi thật nhiều,

Nếu như cậu ấy không ấp a ấp úng như vậy thì mẹ Dung đã tin, nhưng mà cậu ấy lại ngược lại, càng chứng minh sự hoài nghi của bà ấy.

Sắc mặt trầm xuống, “Cậu mau nói xem con gái nhà tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Thiết Ngưu thấy bà ấy có vẻ mặt nôn nóng, đành phải căng da đầu nói: “Là Tần Mai đã xảy ra chuyện……Cô bé bị người khác bắt đi, đến bây giờ còn chưa tìm về được.”

Cậu ấy vừa nói ra lời này, hai vợ chồng Dung Văn Minh đã khiếp sợ không thôi, bọn họ không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

“Lời cậu nói là sự thật sao? Mai Tử nhà chúng tôi đã bị người khác bắt đi?”

“Đúng vậy, lúc hai đứa nhóc tan học, đã bị một đám người bắt đi, anh Tần và công an đều đang tìm người……Nhưng mà vẫn chưa tìm được.”

Cậu ấy tới nơi này báo tin, là do Tần Dư nói trong nhà còn có người, nên mới xung phong nhận việc này.

Tâm trạng Dung Văn Minh nặng nề.

Có thể là bị bắt trên đường đi học về……Nếu không tìm được thì phải làm sao đây?

Ông ấy nghe nói những người bị bọn buôn người bắt cóc đều rất khó có thể tìm về.

“Chỉ có Tần Mai bị bắt đi, Tần Dư không sao chứ?”

Thiết Ngưu vội vàng gật đầu, “Không có, lúc ấy Tần Dư chay được ra ngoài, cũng may là thằng nhóc đi báo án, nếu không thì mọi người cũng sẽ không biết.”

Bây giờ Dung Văn Minh đã biết bọn họ về muộn là do xảy ra chuyện như vậy thì làm sao ông ấy có thể ngồi đợi ở trong nhà, “Bây giờ cậu sẽ lập tức đi về trấn đúng không?”

Thiết Ngưu lập tức nói, “Đúng vậy, cháu sẽ đi về ngay lập tức.”

Dung Văn Minh nói thẳng: “Tôi đi cùng cậu.”

Mẹ Dung cũng nhanh chóng nói theo: “Tôi cũng đi.”

Một mình bà ấy ở trong nhà cũng sẽ suy nghĩ miên man, như vậy sẽ càng thêm lo lắng.

Dung Văn Minh nói với bà ấy: “Bà không cần đi, ở nhà chờ, nếu như có chuyện gì thì trong nhà cũng có người ở. Nếu không, trong nhà không có người nào thì cũng không thể truyền đi tin tức gì.”

Mẹ Dung bị thuyết phục, “Vậy ông cẩn thận một chút.”

Dung Văn Minh không lãng phí thời gian nữa, “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi luôn.”

“Vâng, vậy chú ngồi lên xe đạp của cháu đi.” Thiết Ngưu nói.

Dung Văn Minh gật đầu, đúng là bây giờ ngồi xe đạp sẽ nhanh hơn.

Sau khi mẹ Dung nhìn thấy hai người bọn họ đạp xe rời đi, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Làm sao bây giờ? Chắc chắn là Mai Tử sẽ rất sợ.

Những người đó đều là đồ khốn nạn……Tại sao lại không buông tha cho một cô bé?

Lúc Dung Văn Minh và Thiết Ngưu tới sân nhà Tần Dã ở trên trấn, ngoại trừ người nhà họ Thiết đang ở bên ngoài, thì cũng chỉ có Tần Dư.

Dung Văn Minh đi vào thì nhìn thấy Tần Dư, ông ấy trực tiếp hỏi: “Tiểu Dư, chị dâu cháu đâu? Con bé không ở đây à?”

Tần Dư nhìn thấy Dung Văn Minh, nước mắt cậu ấy lại không thể khống chế được chảy xuống dưới.

"Chú, chị dâu không ở đây, chị dâu đã đi tìm em gái cháu……Chú, em gái cháu đã bị bắt đi……"

Dung Văn Minh chưa từng nhìn thấy bộ dáng đau lòng như này của Tần Dư, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc khóc.

Biết nhất định cậu nhóc sẽ rất sợ hãi, nên trấn an nói: "Tiểu Dư, cháu đừng khóc, em gái cháu không có chuyện gì đâu, nhiều người đi tìm như vậy nhất định sẽ tìm thấy em gái cháu về, bây giờ cháu nói rõ tình hình cho chú……."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.