Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 368



Người đàn ông họ Tiền:……

Thà để sét đánh c.h.ế.t ông ta còn hơn.

Dung Yên thật ra cũng không nhất định phải thẩm vấn chuyện này, “Lát nữa, cảnh sát sẽ đến, tôi hy vọng hai người thành thật khai báo. Nếu không thì…… Ha……”

Uy lực của từ cuối cùng rất lớn, khiến người đàn ông bị dọa đến nỗi cơ thể không khống chế được mà run lên.

Dung Yên phớt lờ ông ta, sau đó cô nhìn người phụ nữ.

Chị dâu Tiền thấy Dung Yên nhìn mình, bà ta sợ hãi co rúm người lại.

Dung Yên nhướng mày nói: “Hai người tốt nhất nên thành thật ở đây đợi cảnh sát đến. Nếu không thì, tôi sẽ đánh gãy chân chó của hai người.”

Chị dâu Tiền:……

Người đàn ông bị trói còn lại:……

Ông ta càng thêm không dám cử động, vô cùng sợ người phụ nữ độc ác này sẽ nhớ đến mình.

Ông ta không hề muốn mình bị hành hạ tàn nhẫn giống như hai vợ chồng kia chút nào.

Dung Yên trống tay vào máy kéo, nhảy xuống một cách dễ dàng.

Tần Mai nhìn thấy chị dâu cả nhảy xuống, cô bé vội vàng bước đến: “Chị dâu cả!”

“Vừa rồi em có sợ không?” Dung Yên nắm tay cô bé, bởi vì trời tối, cô không thể nhìn rõ sắc mặt Tần Mai như thế nào, nhưng mà khi cô nắm tay Tần Mai, cảm thấy tay cô bé không run, có lẽ không quá sợ hãi.

Tần Mai ngửa đầu, thanh âm tuy nhẹ, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, “Không sợ, bọn họ là người xấu.”

Chị dâu cả trừng phạt người xấu, cô bé mới không thèm sợ, hơn nữa có chị dâu cả ở đây, cô bé có cảm giác rất yên tâm.

Dung Yên khẽ mỉm cười, “Đi thôi, chúng ta vào trong đợi. Bên ngoài có chút lạnh.”

Tần Mai ngoan ngoãn trả lời, “Vâng.”

Hồ Lê nhìn thấy hai chị em chuẩn bị rời đi, vội vàng lên tiếng: “Đồng chí Dung, cô thật lợi hại!”

Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự sùng bái.

Trong ấn tượng của cô ấy, chưa từng có người phụ nữ nào lợi hại như cô gái trước mặt.

Thật đáng tiếc, nếu đây là chị dâu cả của cô ấy thì tốt quá!

“Cũng tạm.” Dung Yên nhướng mày nhìn cô, “Dù sao thì đối xử với những người xấu kia, phải độc ác như gió thu cuốn hết lá rụng vậy.”

Cô cũng không sợ dạy hư Tần Mai.

Hồ Lê hai mắt lấp lánh, “Đồng chí Dung, lời cô nói thật sự rất hay!” Sau đó cô ấy cảm thấy có chút u sầu…… Giá như cô ấy có thể mạnh mẽ như đồng chí Dung thì tốt rồi.

Tống Phong ở bên cạnh tim đập thình thịch, sau này…… Người yêu của anh ấy không phải sẽ học theo đồng chí Dung đó chứ?

Nhưng mà, đồng chí Dung nói lời này rất đúng.

“Lê Lê, anh trông chừng ở đây là được rồi, em và hai chị em đồng chí Dung vào phòng trực ban nghỉ ngơi đi!”

“Anh có thể trông chừng được sao?” Hồ Lê có chút nghi ngờ.

Tống Phong cảm thấy suy nghĩ của người yêu đã thay đổi hẳn rồi, còn không phải sao, cũng không tin tưởng anh ấy nữa.

“Không sao đâu, anh có thể trông được.”

“Đương nhiên là anh trông chừng được, người thì chóng mặt người thì bị trói, còn có một người bị gãy chân, anh chỉ cần trông chừng người phụ nữ kia là được.”

Tống Phong:……?

Sao mà anh ấy nghe ra được ý tứ trong lời này chính là…… Đã vậy mà còn không trông chừng được, vậy thì chính là phế vật.

Hồ Lê nghe Dung Yên nói như vậy, cảm thấy mấy người này đều đã như vậy, cho dù là cô ấy cũng có thể coi chừng, vậy thì giao cho người yêu trông chừng cũng không có vấn đề gì.

“Vậy được, anh trông chừng cho kỹ, nhất định đừng để cho bọn họ trốn thoát, còn có người phụ nữ kia, thủ đoạn rất nhiều, đừng để bị lừa.”

Tống Phong: “…… Được.” Lê Lê không tin anh ấy đến mức nào vậy?

Không thể bởi vì bị lừa một lần, liền cho rằng anh ấy sẽ bị lừa thêm một lần nữa.

Xem ra, hình tượng của anh ấy trong lòng bạn gái đã nảy sinh nguy cơ tín nhiệm rồi.

Ba người Dung Yên đi về phía phòng trực ban, nửa đường đụng phải mấy người chạy ra ngoài.

Triệu Đức Vượng và Lão Từ cảm xúc lẫn lộn, “Lão Từ, anh ở phòng trực ban, tôi đi hỗ trợ xem thử.”

Phòng trực vẫn phải có người, phải có người trả lời điện thoại, hơn nữa còn phải điều hành tàu lửa.

Lão Từ gật đầu, “Được.”

Vì thế mấy người bọn họ liền đi tới phòng trực ban, còn Triệu Đức Vượng thì lại giúp Tống Phong trông chừng mấy tên buôn người.

Mười phút sau, cảnh sát đến nơi, bọn họ vừa nghe thấy Dung Yên bắt được bốn tên buôn người, còn giải cứu vài người, không khỏi cảm thấy khâm phục cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.