Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 370



Đội trưởng Lục:……?

Còn không đợi anh ấy đi ra ngoài đã nhìn thấy Tần Dã lôi hai người đến đây.

Đội trưởng Lục nhìn thấy bà già và người đàn ông kia.

Anh ấy trầm mặc một lúc, thời buổi này, người dân còn lợi hại hơn cả cảnh sát bọn họ à?

Cùng là đi tìm một đêm, bọn họ cũng điều rất nhiều cảnh sát ra ngoài tìm, kết quả, bọn họ không có bất kỳ thu hoạch nào, đôi vợ chồng này thì hay lắm, một người đuổi theo đến tận thị trấn Cao Nam xa xôi và tìm được người.

Người còn lại thì bắt được hai người kia.

“Đội trưởng Lục, hai người này giao cho anh, miệng bọn họ rất cứng, nhưng mà, bọn họ đã khai nhận với tôi, đêm qua bọn họ đã bắt em gái tôi và ngồi chuyến tàu lửa tối qua đi rồi…… Anh có thể báo cho đồn cảnh sát địa phương bên đó hỗ trợ tìm người không?”

Tần Dã lúc này lòng nóng như lửa đốt, anh hận không thể mọc cánh để tìm em gái về nhà.

Em gái anh từ nhỏ đã nhút nhát, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, nếu quá sợ hãi …… Anh cũng không dám tiếp tục tưởng tượng.

Đội trưởng Lục tâm tình phức tạp, anh ấy tìm lại được giọng nói, “Cậu không cần phải lo lắng, vợ cậu…… đồng chí Dung Yên đã tìm thấy em gái cậu sớm nhất, đồng thời còn giải cứu thêm mấy nữ đồng chí bị bắt cóc, còn bắt được bốn tên buôn người, bây giờ cô ấy đang ở nhà khách do đồn cảnh sát sắp xếp, có lẽ cô ấy sẽ ngồi chuyến tàu chín giờ sáng mai về đây.”

Tần Dã:……?

Vợ anh tìm được em gái anh?

Giờ khắc này, Tần Dã thật sự vô cùng kinh ngạc.

Có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng anh lại không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, anh mở miệng: “Thế thì hai người này giao cho anh, tôi về nhà……”

Đội trưởng Lục gật đầu, “Được rồi, cậu về đi! Tối nay cậu cũng vất vả rồi!”

Khi vụ án này được giải quyết, bọn họ sẽ làm một lá cờ thưởng cho hai vợ chồng này đi! Bọn họ không làm cảnh sát thật sự quá đáng tiếc.

“Các anh mới vất vả! Tôi về đây.” Tần Dã ngơ ngác đi ra ngoài.

Điều anh lo lắng…… lại được vợ anh giải quyết vô cùng dễ dàng.

Về đến nhà bước vào phòng khách, phát hiện cha vợ đang ở đây, giờ này mà vẫn chưa ngủ.

Còn Tần Dư ở bên cạnh thì lại ngủ rồi, chậu than bên cạnh vẫn còn được đốt củi, hai anh em Thiết Ngưu và Thiết Lâm thì ngồi ở phía bên kia.

Anh vừa vào phòng, Dung Văn Minh lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có tin tức gì không?”

Cũng không trông mong có thể tìm được người ngay bây giờ, nhưng ông ấy hy vọng có chút manh mối gì đó.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của Tần Dã, có lẽ là không có manh mối nào cả!

Ông ấy vừa lên tiếng, hai anh em Thiết Ngưu và Tần Dư đồng thời tỉnh giấc, khi bọn họ nhìn thấy Tần Dã / anh cả, tất cả đều tập trung xung quanh anh.

“Anh cả, anh đã tìm thấy em gái chưa? Còn nữa chị dâu cả đâu rồi? Sao lại không về chung với anh vậy?” Giọng nói của Tần Dư khá gấp gáp.

Lúc nãy cậu ấy đã đem tranh chân dung đến đồn cảnh sát, sau khi cậu ấy đưa tranh chân dung xong liền chạy đến ga tàu lửa, lại không nhìn thấy chị dâu cả.

Lúc đó cậu ấy rất lo lắng.

Vì vậy cậu ấy đã đi loanh quanh ga xe lửa trong hai tiếng trước khi về nhà.

Em gái bị bắt đi, còn chị dâu cả thì không thấy đâu, cậu ấy vô cùng sốt ruột.

Tiếc là Tần Dư cũng không biết anh cả mình đã đi đâu.

Tần Dã nhìn bọn họ một cái, “Đã tìm được người, là chị dâu cả của em ngồi tàu lửa đuổi theo, sau đó tìm được người, hơn nữa bắt được bọn buôn người, bây giờ chị dâu cả của em và Mai Tử đều đang ở nhà khách thị trấn Cao Nam, ngày mai ngồi chuyến tàu lửa chín giờ trở về.”

Mọi người:……

“Anh cả, anh nói thật sao?” Tần Dư phục hồi tinh thần lại, đặc biệt hưng phấn.

Tần Dã gật đầu, “Là thật, anh mới từ đồn cảnh sát về, đội trưởng Lục nói.”

Dung Văn Minh không khỏi có chút hoảng hốt…… Con gái ông ấy lợi hại như vậy sao?

Còn Tần Dư thì lại hoan hô, “Thật tốt quá, chị dâu cả quá lợi hại rồi!”

Sau này cậu ấy sẽ đối xử với chị dâu cả tốt hơn, chờ chị dâu cả già rồi, cậu ấy còn phải nuôi dưỡng chị ấy nữa.

May mà Dung Yên không biết suy nghĩ trong lòng Tần Dư lúc này, nếu không thì cô nhất định sẽ nói một câu: Thật sự không cần!

Hai anh em Thiết Lâm và Thiết Ngưu cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Chị dâu lợi hại!”

Bọn họ không giỏi ăn nói, cũng không biết nói ra những lời khen ngợi nào khác.

Nụ cười đầu tiên trong tối nay xuất hiện trên môi Tần Dã “Được rồi, cũng không còn sớm, hai người tạm ở chỗ này ngủ một giấc đi!”

Chỉ có một phòng ngủ, nên anh không thể để hai anh em Thiết Ngưu ngủ trong đó được.

“Cha, cha và Tần Dư vào phòng ngủ đi!”

“Cha không sao, con đi ngủ đi! Cha ngồi ở đây một lát là được rồi.” Dù sao chẳng mấy chốc nữa sẽ đến bình minh.

Ông ấy ngồi đây cũng rất ấm áp.

“Em cũng không ngủ, em ngồi ở đây một lát.” Tần Dư vừa mới nói xong liền nhìn thấy ánh mắt của anh cả, cho nên lại vội vàng nói thêm một câu, “Em ngủ một mình sợ lắm, dù sao thì chốc nữa trời sẽ sáng rồi, em ngồi đây cũng ấm áp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.