Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 371



Tần Dã cũng không muốn ngủ, nhìn thấy ba vợ không ngủ, Tần Dư cũng không ngủ…… Anh đành tùy ý họ.

“Con đi nhóm củi.”

Địa long của nhà này không đốt, dùng lò than cũng không có chút ấm áp nào, huống hồ, bên chỗ Thiết Trụ cũng lạnh đúng không?

Vì thế anh đi ra ngoài.

Thị lực của Thiết Ngưu rất tốt, vội vàng đi theo ra ngoài giúp đỡ.

Lúc trước cậu ấy lo lắng cho mấy người Tần Dã, làm gì có tâm trạng đốt địa long gì đó, lúc này…… Đúng là có cảm giác hơi lạnh.

Sau khi vào nhà bếp, cậu ấy giành việc nhóm củi.

Đợi sau khi đốt xong, lúc này cậu ấy mới nhìn về phía Tần Dã: “Anh Tần, anh có đói bụng không! Muốn tôi làm chút đồ ăn cho anh không?”

Khỏi phải nói, Tần Dã trải qua chuyện vừa rồi nhắc mới nhớ thật sự là có hơi đói, trước đó còn chưa kịp ăn cơm chiều, sau đó lại lang thang khắp núi tìm người, anh đã dùng hết toàn bộ sức lực để chống đỡ.

Lúc này biết đã tìm được người, lại còn an toàn, hơi thở gấp gáp của anh được thả lỏng. “Để tôi tự làm.”

Cũng may vào buổi chiều, vợ anh đã bổ sung gia vị trong nhà bếp bên đây, còn để lại một ít gạo và mì.

Tần Dã làm một nồi mì sợi to, anh nói với những người đang ngồi ở nhà bếp:

“Cái này làm rất nhiều, cậu và Thiết Lâm cũng ăn chút đi, tự các cậu lấy đi.”

“Tụi em không đói……” Nhưng không đói bụng là nói dối, cậu ấy nuốt nước miếng.

Không còn cách nào, mùi thơm quá.

“Còn rất nhiều, không ăn sẽ bị lở hết” Tần Dã cũng không nói nhiều, bưng ba chén lớn đi ra ngoài.

Thiết Ngưu nhìn quả thật trong nồi còn rất nhiều…… Mì này nếu không ăn đúng là sẽ bị lở, nghĩ đến đây, không lay chuyển được tiếng bụng kêu cồn cào.

Tâm tư vừa chuyển, cậu ấy đã đến lấy đầy hai chén mì sợi.

Bên này Tần Dã bưng ba chén lớn bước vào, Dung Văn Minh thấy vậy vội vàng bước tới lấy một chén từ trong tay của Tần Dã, “Vừa rồi đáng lẽ nên gọi ba một tiếng.”

“Không sao cả.” Tay Tần Dã chịu được lạnh cũng chịu được nóng, đối với lạnh nóng không có cảm giác nhiều. “Thiết Lâm, cậu vào bếp tự mình lấy đi.”

Thiết Lâm không ngờ cậu ấy cũng có, “A, vâng.”

Cậu ấy đứng lên đi ra ngoài.

Tần Dã đưa một chén khác cho Tần Dư.

Tần Dư cũng đói bụng, cơm chiều cậu ấy hoàn toàn chưa ăn.

Lúc đó em gái bị bắt đi, cậu ấy làm gì có lòng dạ nào mà ăn cơm.

Nhưng mà bây giờ em gái và chị dâu đã ở cùng nhau, hơn nữa anh cả lại bưng mì sợi tới, lúc này cậu ấy mới có cảm giác đói bụng.

Cậu ấy đưa tay nhận chén lớn bắt đầu ăn.

Bên đây hai anh em Thiết Ngưu, Thiết Lâm cũng bưng mì ăn cùng nhau.

“Anh Tần, không ngờ tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy, ngon hơn nhiều so với mẹ và chị dâu tôi nấu.” Thiết Lâm không khỏi nói.

Đã ăn thứ này một lần, cảm giác những thứ trước kia cậu ấy ăn đều là thức ăn cho heo.

Tần Dã nghe thấy câu này thì cũng không có phản ứng gì.

Nhưng trong lòng Tần Dư lại bĩu môi…… Bây giờ anh cả cậu ấy nấu ăn không như bình thường, không nhìn thấy bên trong chén có nhiều váng dầu nổi lên như vậy sao?

Lượng dầu anh cả cậu ấy cho vào có thể bằng lượng dầu cả nhà người ta dùng một tháng, nếu còn ăn không ngon mới là lạ đấy!

Anh em Thiết Ngưu vẫn rất có mắt nhìn, sau khi họ ăn xong liền mang chén đũa đi rửa sạch.

Bình minh cũng chỉ vài giờ, rất nhanh đã trôi qua.

Mà bên đây Thiết Trụ cũng tỉnh lại vào lúc 6h30 sáng.

Lúc anh ấy mở mắt, đã biết mình còn sống.

Nhưng mà, người ở đây đâu rồi? Sao ngay cả một người cũng không có?

Anh ấy cực kỳ yếu, chỉ quay đầu thôi cũng có chút khó khăn.

Cũng may không bao lâu, anh ấy nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Chỉ một lát sau, cửa được mở ra, người bước vào là Tần Dã.

Tần Dã vừa bước tới đã nhìn thấy Thiết Trụ mở mắt, anh bước đến, “Cậu tỉnh rồi à, vợ tôi nói ca phẫu thuật rất thành công, nhưng, hiện giờ cô ấy không có ở đây, tôi thấy hay là cậu chuyển tới trạm y tế đi, như thế sẽ tốt hơn một chút.”

Thiết Trụ:……

Thật ra anh ấy tin tưởng vợ Tần Dã hơn.

Dù sao bác sĩ của trạm y tế bên đó cũng không có cách cứu anh ấy, nhưng mà vợ Tần Dã đã cứu sống được anh ấy, vậy y thuật của cô ấy thật sự khá cao, nếu là thời xưa…… Vậy có phải gọi là thần y không?

Tuy nhiên, nếu anh ấy tiếp tục làm phiền người khác cũng không tốt, hơn nữa hiện tại anh ấy chưa thể nói chuyện.

“Thôi bỏ đi, vẫn là chờ vợ tôi đến rồi nói sau, hiện giờ cậu vẫn nên nằm yên đừng cử động thì tốt hơn” Tần Dã nói xong liền đi ra ngoài.

Dù sao anh ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì.

Để anh đi săn thì anh làm được, nhưng mà chữa bệnh…… thì anh cũng không biết.

Đóng cửa lại, anh đi ra ngoài.

Thiết Ngưu và Thiết Lâm chờ ở bên ngoài nhìn thấy anh đi ra, vội vàng hỏi: “Anh Tần, anh cả tôi thế nào? Anh ấy tỉnh chưa?”

Tần Dã gật đầu, “Đã tỉnh rồi.”

Hai anh em vốn đang rất căng thẳng, khi nghe Tần Dã nói vậy thì họ liền kích động tới suýt chút nữa nhảy lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.