Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 372



“Thật tốt quá, anh cả tôi tỉnh rồi.”

Còn vợ và mẹ của Thiết Trụ vừa tới sau khi nghe thấy Thiết Trụ đã tỉnh lại thì cũng cực kỳ vui sướng.

Đặc biệt là vợ Thiết Trụ, cô ấy nhịn không được mà bật khóc.

Nếu như có Dung Yên ở đây thì cô ấy có thể trực tiếp quỳ xuống thể hiện lòng biết ơn.

Cô ấy…… xém chút nữa đã trở thành một quả phụ.

Người nhà họ Thiết kích động một lúc lâu, sau đó tâm trạng họ mới bình tĩnh trở lại.

Vì hai người mẹ chồng nàng dâu cũng vừa mới đến nên cũng không biết chuyện Dung Yên đã tìm được người đêm qua.

Bác gái Thiết cũng không thể chỉ nghĩ tới con trai của mình, vì thế bà ấy hỏi Tần Dã: “Đúng rồi, Tần Dã, em gái nhà cậu thế nào? Có manh mối gì không?”

Thiết Ngưu ở bên cạnh lập tức trả lời thay, “Mẹ, tìm được người rồi, chắc là buổi chiều sẽ trở về.”

Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Thiết nghe vậy thì rất vui mừng.

“Tìm được người là tốt rồi, đây đúng là ông trời phù hộ.”

Tần Dã:……

Chuyện này thật sự không có liên quan gì với ông trời, bởi vì em gái anh là do vợ anh tìm được.

***

Dung Yên ở bên đây thức dậy ăn sáng, sau đó các cô chuẩn bị ra ga xe lửa.

Mấy người Hồ Lê chờ ở đại sảnh nhà khách, khi nhìn thấy Dung Yên đi xuống, mấy cô gái vội vàng tiến lên.

“Đồng chí Dung, cô phải đi sao?”

Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy.”

“Đồng chí Dung, đây là một số thứ chúng tôi góp tiền mua, mong cô nhận lấy, nếu cô không chịu nhận thì trong lòng chúng tôi sẽ không dễ chịu.” Sáng sớm Hồ Lê đã dẫn các cô ấy đến cung tiêu xã mua đồ đưa đến cho Dung Yên.

Ba người khác cũng vội nói: “Đồng chí Dung, cô nhất định phải nhận, đây là một ít bánh ngọt và trái cây, cũng không đáng bao nhiêu, mọi người có thể mang lên xe lửa ăn.”

Thật ra ba người họ không có tiền, nhưng mà Hồ Lê có, dù sao cô ấy mới bị bắt đêm qua nên đồ chưa bị bọn bắt cóc lấy đi.

Vì thế ba người bàn bạc với Hồ Lê, các cô ấy hỏi mượn ít tiền của Hồ Lê, sau đó lại hỏi địa chỉ của Hồ Lê, đợi sau khi các cô ấy trở về thì sẽ trả lại tiền cho Hồ Lê.

Bốn người các cô gom được bốn đồng, mua một túi thức ăn.

Dung Yên nhìn ánh mắt mong đợi của các cô gái này, suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy được rồi, tôi nhận.”

Cô nhận lấy túi lưới từ trên tay Hồ Lê.

Hồ Lê nhìn thấy cô nhận đồ sảng khoái như vậy thì vô cùng vui vẻ.

Ba người khác cũng rất hào hứng.

Đúng lúc này, viên cảnh sát đêm qua bước vào.

“Đồng chí Dung, mọi người đến nhà ga đúng không! Bây giờ tôi đưa mọi người đi.”

Có người đưa, đương nhiên là Dung Yên rất vui vẻ, “Cảm ơn!”

Công an cười nói: “Không cần khách sáo, cô chính là đại công thần đấy! Đi thôi! Xe ở ngay bên ngoài.”

“Được” Dung Yên nắm tay Tần Mai đi ra ngoài.

Hồ Lê đưa các cô đến cửa, khi nhìn thấy Dung Yên lên xe rồi, trong mắt các cô ấy còn đầy vẻ nuối tiếc.

“Đồng chí Dung, lên đường bình an!”

Dung Yên hơi mỉm cười nhìn các cô ấy, sau đó cô vẫy tay với Hồ Lê, “Cô đến đây.”

Hồ Lê nghe thấy câu này, lập tức bước tới, “Đồng chí Dung, còn chuyện gì sao?”

Dung Yên nhìn cô ấy, “Đưa tay ra.”

Hồ Lê không rõ lý do, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Dung Yên lấy từ trong túi ra hai mươi đồng tiền, đưa vào lòng bàn tay cô ấy, “Cái này tôi cho mọi người mỗi người năm đồng tiền, xem như là tiền xe, mọi người cũng có thể mua chút đồ ăn trên đường.”

Khi cô nhận quà cảm ơn của các cô ấy thì đã tính đưa lại tiền.

Một người năm đồng, đối với cô thật sự không nhiều lắm, nhưng mà có thể đối với những cô gái này thì khá lớn, còn có thể mua chút đồ ăn trên đường.

Hồ Lê vô cùng kinh ngạc, vội vàng muốn nhét tiền trở lại, “Không được, chúng tôi không thể cầm.”

“Một chút tấm lòng, chúc mọi người sau này có cuộc sống tốt đẹp, hẹn gặp lại!” Dung Yên nói xong, sau đó liền kêu viên công an lái xe.

Hồ Lê muốn đuổi theo, nhưng xe đó đi rất nhanh, làm sao cô ấy có thể đuổi kịp.

Các cô gái đều không ngờ Dung Yên lại có thể cho các cô ấy nhiều tiền như vậy, họ lập tức bật khóc thút thít.

**

“Đồng chí Dung, nhân cách của cô thật cao thượng.” Vị công an lái xe họ Lý, tình cảnh vừa rồi anh ấy nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe rất rõ ràng.

Có thể lấy ra hai mươi đồng tiền đã đủ để chứng tỏ cô gái này thật sự rất hào phóng.

Dung Yên hơi mỉm cười, “Cũng chỉ là một ít tiền mà thôi, tôi không gánh nổi từ này.”

Cô không phải người có nhân cách cao thượng, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân mình có chút ích kỷ.

Nhưng mà cô không chủ động hại người, vì thế cũng không cho rằng bản thân ích kỷ một chút là khuyết điểm gì lớn.

Cho các cô gái đó chút tiền là bởi vì mấy người đó cũng rất tốt, các cô ấy có lòng biết ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.