Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 375



Lời nói của chị dâu khiến cho Tần Mai tưởng tượng một chút, khóe miệng nhếch lên trên, "Nhất định là anh hai không chịu đi học."

Vốn dĩ đã không phải là người yêu thích học tập, hơn nữa ngày hôm qua cô bé đã bị bắt đi, làm sao anh hai có thể chịu đi học được.

Đúng lúc này, đội trưởng Lục đi tới trước mặt bọn họ, "Đồng chí Dung Yên, vất vả cho cô rồi! Lúc trước đồng chí bên đồn công an Cao Nam đã nói chuyện của cô, cô đúng là rất lợi hại."

Dung Yên khiêm tốn nói: "Đây cũng là do tôi may mắn đuổi theo kịp, lại vừa đúng lúc biết một chút quyền cước”

Đội trưởng Lục cười nói "Vậy cũng là do cô lợi hại, đúng rồi, tôi muốn hỏi cô một số việc, có tiện đi đến đồn công an với tôi một chuyến không?"

Việc này Tần Dã không thể trả lời thay vợ mình, anh không khỏi nhìn về phía vợ của mình.

Dung Yên mang vẻ mặt xin lỗi, "Đội trưởng Lục, bây giờ tôi không thể theo anh đi đến đồn công an, tôi phải về nhà một chuyến, trong nhà còn có một người bệnh, tôi phải xem trạng thái bây giờ của người đó, còn cần phải đổi thuốc gì đó. Vốn dĩ nên làm việc này vào buổi sáng, bây giờ đã chậm, không thể kéo dài thêm thời gian nữa."

Đội trưởng Lục vừa nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức nói: "Là tôi suy xét không kỹ, nếu như vậy thì cô cứ làm việc của cô trước đi, bên chỗ tôi muộn một chút cũng được."

Lúc nói tới đây, anh ấy tạm dừng một chút, rồi mới mở miệng, "Nếu như không ngại thì tôi có thể cùng cô đi xem Thiết Trụ được không?"

Dù sao bên chỗ Thiết Trụ vẫn còn một vụ án nữa đấy!

Dung Yên: "Đương nhiên là không ngại, mau đi thôi!"

Nụ cười trên mặt đội trưởng Lục lại càng rõ hơn, tâm trạng anh ấy có chút kích động, anh ấy muốn chứng kiến y thuật cao siêu của vị đồng chí Dung này một chút.

Tận mắt chứng kiến thì càng có sức thuyết phục hơn.

Tần Dã đạp xe đạp tới, mà đội trưởng Lục cũng tự mình đạp đến một chiếc.

Cho nên trực tiếp nói với Tần Dã, "Vậy thì cậu đưa đồ vật cho tôi, tôi giúp cậu chở đi, còn có, cô bé này cũng ngồi ở trên xe tôi luôn đi."

Đồng chí Dung Yên là vợ của Tần Dã, chắc chắn là cô ấy không thể ngồi ở trên xe đạp của mình.

Tần Mai vừa nghe thấy bản thân mình phải ngồi trên xe đạp của đội trưởng Lục, sắc mặt của cô bé lại hơi trắng một chút.

Người cũng rụt về phía sau chị dâu, hiển nhiên là không muốn.

Dung Yên vỗ bả vai cô bé "Con bé không cần ngồi lên xe của đội trưởng Lục, Tần Dã đưa đồ cho đội trưởng Lục là được."

Đội trưởng Lục liếc nhìn người đang có sắc mặt trắng bệch bởi những lời anh ấy nói.

Thì đã biết sự việc ngày hôm qua đã ảnh hưởng rất lớn đến cô bé, cô bé đang sợ anh ấy.

Vì thế sảng khoái lên tiếng: "Được."

Duỗi tay nhận lấy túi lưới từ Tần Dã, sau đó trực tiếp treo ở trên đầu xe đạp của mình.

"Tôi đi trước đây."

Chân vừa giẫm, anh ấy đã đạp xe đạp rời đi rồi.

Một chân Tần Dã dẫn đầu trèo lên xe đạp, anh nói với Dung Yên: "Vợ ơi, em ngồi ở phía trước."

Dung Yên: ……?

Không phải là cô nên ngồi ở yên sau sao?

Nhưng mà Tần Dã lại nói thêm một lần nữa, "Vợ ơi, em ngồi phía trước, để cho em gái ngồi ở phía sau."

Em gái đã là cô gái mười ba tuổi, ngồi ở phía trước thì có chút không thích hợp.

Dung Yên xác nhận mình không có nghe lầm, khóe miệng cô co giật, được rồi, ngồi phía trước thì ngồi phía trước.

"Mai Tử, em mau ngồi xuống."

Tần Mai gật đầu lên tiếng, sau đó động tác nhanh nhẹn ngồi lên ghế sau, "Anh cả, em xong……"

Mà Dung Yên cũng đã nghiêng người ngồi lên phía trước.

Tần Dã có thể ngửi được mùi hương truyền ra từ tóc của vợ anh, điều này làm cho tâm trạng lo lắng suốt đêm của anh dịu xuống.

"Đi thôi."

Anh đạp xe đạp với tốc độ không nhanh cũng không chậm, hơn nữa đội trưởng Lục còn cố ý thả chậm tốc độ, cho nên khoảng cách giữa hai chiếc xe đạp cũng không quá xa.

Trong viện bên này, người nhà họ Thiết còn có Dung Văn Minh……Bao gồm cả Thiết Lâm buổi sáng đi tới đại đội Tần gia đón mẹ Dung, tất cả bọn họ đều chờ ở chỗ này.

"Có phải là đã tới rồi hay không?" Mẹ Dung có chút sốt ruột, bà ấy tính toán thời gian ở trong lòng.

"Không sai biệt lắm!" Trong giọng nói của Dung Văn Minh cũng có một chút không xác định, ông ấy cũng không biết có phải là thời gian này hay không.

Tuy rằng con gái đã tìm được Tần Mai, nhưng mà ông ấy không nhìn thấy người……thì trong lòng vẫn rất lo lắng.

Lúc này, Thiết Lâm hét to một tiếng, "Tới, đã trở lại……"

Một tiếng hét này của cậu ấy, đám người mẹ Dung đều đi đến bên cửa.

Thật đúng là nhìn thấy người đã trở lại.

Trên mặt của mẹ Dung tràn ngập sự vui mừng.

Hai chiếc xe đạp cũng dừng lại ngay trước cửa.

Dung Yên dẫn đầu đi xuống dưới, Tần Mai cũng cẩn thận nhảy từ phía sau xuống.

"Ba, mẹ, không nghĩ đến hai người lại ở chỗ này." Khi Dung Yên nhìn thấy bọn họ thì cũng rất vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.