“Đúng vậy, phải ở đây, nhưng mà một trong hai người có thể tranh thủ đi theo Lục đội về lấy đồ, như vậy cũng có thể dùng sớm một chút.”
Bà Thiết lập tức nói: “Để vợ Thiết Trụ ở lại đây đi, tôi đi gọi Thiết Ngưu đi theo Lục đội lấy đồ.”
Bà ấy bước nhanh ra ngoài, sau đó nói với Thiết Ngưu mấy câu.
Thiết Ngưu lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, anh ấy nguyện ý đi.
Lục đội quay đầu nói với Dung Yên: “Hôm nay chắc cô cũng mệt rồi, những chuyện khác đợi ngày mai tôi tới rồi nói”
“Cũng được.” Dung Yên gật đầu.
Vì thế Thiết Ngưu liền đi theo Lục đội rời đi.
Mẹ Dung nhìn thấy con gái cuối cùng cũng bận rộn xong rồi, vội nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì con mau đi rửa tay đi, ăn cơm trước rồi nói.”
Dung Yên ngửi thấy mùi thơm, vốn dĩ không cảm thấy đói lắm, đột nhiên cũng dâng lên cảm giác thèm ăn: “Được, mẹ.”
Tần Dã vội vàng đi múc một chậu nước ấm cho cô: “Vợ ơi, em rửa tay đi.”
Dung Yên nhìn bộ dáng ân cần của anh, khóa miệng hơi cong lên một chút, chờ rửa tay xong liền đi qua nhà chính, lúc này mới nhìn thấy Tần Mai vẫn đang ngồi im không nhúc nhích.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống: “Sao em không ăn cơm?”
“Chờ chị dâu ăn cùng.” Tần Mai ngượng ngùng nói.
Cô bé này thật sự là quá ngoan, luôn khiến người ta nhìn mà đau lòng, Dung Yên ngược lại có hơi hy vọng nhóc con có thể hoạt bát hơn một chút, nhưng mà mỗi người đều có một tính cách riêng, vì vậy cô không thể lấy danh nghĩa muốn tốt cho cô bé mà ép buộc cô bé đổi tính được.
“Vậy chúng ta cùng nhau ăn thôi”
Mẹ Dung lần lượt múc hai bát canh gà cho hai chị em.
“Đây là lúc trưa mẹ hầm qua, gà là do dì Thiết mang sang cho, từ chối không được, cho nên mẹ đành nhận lấy.”
Dung Yên gật đầu: “Không sao.”
Trước không nói chuyện cứu người, cho dù chỉ tính mấy loại thảo dược trong không gian cô bỏ ra dùng thì ăn một con gà thực sự không phải việc lớn gì.
Ngược lại nếu như mẹ cô không nhận lấy, có khi người ta còn nghĩ nhiều.
“Trình độ hầm canh của mẹ vẫn luôn đỉnh như vậy!”
Mẹ Dung có hơi tự đắc: “Đó là đương nhiên, tay nghề này của mẹ được truyền từ bà ngoại con xuống đấy.”
Dung Yên:.....
Hai chị em rất nhanh đã ăn cơm xong.
Tần Mai đứng dậy muốn dọn dẹp, lại bị mẹ Dung ngăn cản: “Ôi, cháu làm gì đó? Để thím dọn cho!”
Tần Mai vốn muốn nói không sao, cô bé có thể giúp đỡ làm mấy việc vặt.
Lúc này, Dung Yên lên tiếng: “Em quay về phòng có thể đọc sách, cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa anh hai em trở về sợ là em không có thời gian đâu.”
Tiểu tử kia nhất định sẽ quấy lấy Tần Mai bắt cô bé kể lại mọi chuyện.
Tần Mai nghe lời Dung Yên nhất, lúc này thấy chị dâu bảo về phòng đọc sách liền ngoan ngoãn gật đầu: ”Dạ.”
Ngay sau đó mới phản ứng lại, cặp sách của mình không có ở đây.
Tần Dã vừa vặn bảo: “Cặp sách ở trong phòng, em vào đó nhìn xem, muốn ngủ thì có thể ngủ ở trên giường trong phòng ấy.”
Vốn dĩ căn phòng đó anh tính làm phòng ngủ của anh với vợ, đồ đạc đã có, nhưng đêm qua không có ai nằm nên vẫn vô cùng sạch sẽ.
Nhưng mà nếu bây giờ đã có người sử dụng rồi thì anh dự định sẽ đi trang trí một căn phòng trống khác vậy.
Dung Văn Minh vẫn luôn không nói chuyện lúc này lên tiếng: “Tôi thấy, tối nay tôi với bà cùng Tần Dư và Tần Mai ăn cơm xong thì về thôn đi. Nơi này chỉ có một cái giường và một cái chăn, chúng nó ngủ cũng không ngon.”
Mẹ Dung đang dọn dẹp chén đũa cũng nghĩ như vậy: “Đúng thế, tối nay chúng ta quay về thôn đi.” Trong nhà còn đang nuôi mấy con gà, nếu không được cho ăn sẽ bị đói.
“Vậy cũng được.” Dung Yên gật đầu, cả nhà đều kéo nhau lên đây ở đúng là không thích hợp, mà cho dù muốn ở đây thì cũng không phải là hôm nay, chờ khi nào cô bố trí xong hết các phòng khác lại nói.
“Quyết định như thế đi, ăn cơm tối ở đây xong thì chúng ta quay về.” Mẹ Dung quay đầu nhìn sang Tần Mai: “Tối nay cháu có muốn về thôn với thím không?”
Cô bé này cực kì ỷ lại Yên Yên, bà sợ con bé sẽ không vui nếu bị tách ra.
Nhưng Tần Mai lại vô cùng hiểu chuyện, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Dù gì cô bé vẫn muốn được ngủ ở nhà của chính mình hơn, bởi vì nó đem lại cảm giác an toàn.