Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 383



Hình như Tần Dư nghe thấy có người đang gọi mình, nhưng lại không gọi tên cậu ấy, cho nên cũng không biết có phải đang gọi cậu ấy hay không, dù sao lúc này cậu ấy cũng không rảnh, bởi vì đang vội đi vệ sinh.

Chủ nhiệm Thư không ngờ rằng mình gọi học sinh trước mặt như vậy, cậu bé lại không hề dừng lại, điều này khiến ông ấy có chút nóng nảy.

Đáng tiếc, trong nháy mắt, học sinh nam kia đã rẽ hướng khác chạy đi mất rồi.

“Chính là em ấy, tôi nhìn thấy em ấy rồi.”

Liễu Sơn Tuyền vừa nghe vội vàng hỏi: “Chủ nhiệm Thư, ông đang nói cậu bé ngày hôm qua sao?”

Trùng hợp như vậy…… Thế mà nhìn thấy rồi?

Chủ nhiệm Thư nhanh chóng gật đầu: “Cậu bé tôi nhìn thấy chính là em học sinh lúc nãy rẽ hướng khác chạy đi đó, chúng ta mau đến đó xem thử.”

“Ôi, được.” Liễu Sơn Tuyền cũng không hỏi nhiều, anh ấy bước nhanh hơn.

Hai người cũng rẽ vào góc phía trước, sau khi đi một đoạn đường, phát hiện ra đó là nhà vệ sinh.

Liễu Sơn Tuyền: “Chắc cậu bé vào trong rồi, nếu không thì, chúng ta chờ ở chỗ này một lát.”

Chủ nhiệm Thư lắc đầu, “Chúng ta vào trong tìm xem.”

Liễu Sơn Tuyền: “……”

Không cần phải vội vàng như vậy, nhưng anh ấy đã nhìn thấy Chủ nhiệm Thư đi vào trong, cho nên đành phải đi theo ông ấy vào trong.

Vừa bước vào nhà vệ sinh, mùi hôi thối xộc vào mặt thật sự rất khó chịu.

Nhưng mà, bọn họ vẫn có có thu hoạch, bởi vì Chủ nhiệm Thư nhìn thấy Tần Dư, “Là cậu ấy, chính là cậu ấy”

Tần Dư đang đi tiểu bỗng nhiên nghe thấy lời này, xém chút nữa dọa cậu ấy tiểu…… Không đúng, là dọa ngừng tiểu.

Cậu bé vội vàng kéo quần lên, quay đầu lại thì nhìn thấy hai người lạ mặt nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, điều này khiến cậu đặc biệt cảnh giác.

“Hai, hai người muốn làm gì? Nơi này chính là trường học……”

Thời buổi này, bọn buôn người lớn mật đến nỗi xông vào trường học bắt người sao?

Chủ nhiệm Thư nhìn ánh mắt cảnh giác của Tần Dư, biết cậu bé đang coi mình là người xấu, cho nên vội vàng trấn an: “Bạn học, em đừng căng thẳng, tôi có việc tìm em, hay là chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Tần Dư vừa mới trải qua chuyện buôn người vào đêm hôm trước, bây giờ cậu ấy vô cùng cảnh giác với bất cứ người lạ nào.

Nhưng Tần Dư biết rõ một mình cậu bé không thể đánh bại được hai người đàn ông to lớn hơn mình.

Cho nên cậu ấy cố giả vờ bình tĩnh: “Được, tôi không căng thẳng, vậy thì hai người ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

Chủ nhiệm Thư cân nhắc rằng cậu bé có chút sợ hãi, cho nên liền gật đầu, “Được rồi, chúng tôi ra ngoài trước, sau khi em ra ngoài, chúng ta sẽ đến phòng hiệu trưởng nói chuyện.”

Tần Dư gật đầu, “Được, bây giờ hai người ra ngoài đi.”

Chủ nhiệm Thư và Lưu Sơn Tuyền cùng nhau bước ra ngoài.

Hai người bọn họ đứng ở cửa nhà vệ sinh.

Liễu Sơn Tuyền còn cảm khái một chút, “Cậu bé này có tính cảnh giác rất cao, khá tốt đó.”

Chủ nhiệm Thư gật đầu, “Ừm, còn rất dũng cảm nữa.” Ông ấy vừa nhìn thấy cậu thiếu niên này liền cảm thấy rất thích.

Có loại trực giác, nếu như cậu bé này được bồi dưỡng cẩn thận thì thành tựu nhất định sẽ không thấp.

Hai người hàn huyên một lúc, năm phút liền trôi qua.

Liễu Sơn Tuyền nhận ra được điều gì đó không ổn: “Sao cậu bé còn chưa ra ngoài nữa? Không phải sợ ra ngoài đó chứ, tôi đi vào xem thử.”

Chủ nhiệm Thư cũng cảm thấy thời gian hơi lâu, cho nên liền gật đầu.

“Được.”

Sau khi Lưu Sơn Tuyền vào nhà vệ sinh một lần nữa, lúc này trong nhà vệ sinh trống rỗng, cậu bé kia đã biến mất từ sớm rồi, ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ bên kia còn có một cái cửa sổ đang mở, anh ấy đoán rằng em học sinh kia đã nhảy ra khỏi cửa sổ này rời đi rồi.

Anh ấy bước ra ngoài, “Chủ nhiệm Thư, đừng đợi nữa, cậu bé đã nhảy qua cửa sổ trong nhà vệ sinh chạy ra ngoài rồi.”

Chủ nhiệm Thư:……?

Ngay sau đó ông ấy không biết nên khóc hay nên cười, cậu bé đó thực sự coi họ là người xấu.

Bên này, Tần Dư từ bên kia chạy về phòng học, cậu vỗ ngực…… Cũng may cậu chạy nhanh.

Bọn bắt cóc còn đến tận nhà vệ sinh của trường luôn rồi, thật sự rất đáng sợ.

Cậu ấy cảm thấy may mắn rằng em gái không ở đó, nếu không thì, có lẽ em ấy sẽ sợ c.h.ế.t mất.

Lúc này, cô giáo Lý đi vào phòng học, cô nhìn quanh một vòng, sau đó phát hiện Tần Dư vẫn còn ngồi ở chỗ của mình.

“Tần Dư, sao em còn ở đây vậy? Mau đến sân thể dục tập hợp đi.”

Tần Dư nghe thấy lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi, “Làm gì vậy cô?”

Cô giáo Lý nhìn cậu bé: “Em cứ đi là được rồi, lúc nãy hiệu trưởng thông báo em không nghe thấy à?”

Tần Dư:……

Đúng là không nghe thấy thật.

Được rồi! Vậy cậu ấy đến sân thể dục là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.