Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 387



Buổi tối, Tần Dã trở về có hơi muộn…… Thật ra cũng không muộn lắm, chỉ là bỏ lỡ bữa cơm tối, khoảng 7 giờ anh mới trở về.

Đêm nay, Tần Dư không trở về thôn, bởi vì suy nghĩ đến chuyện trường thể dục ở Bắc Kinh, vì thế cậu ấy ở lại ăn cơm tối.

Hơn nữa, đúng lúc nhìn thấy có người của thôn nhà họ Tần, vì thế cậu ấy gửi lời nhắn về.

Như vậy, mẹ Dung và những người khác cũng sẽ không lo lắng.

Tần Dư đang nằm sấp ở trên bàn viết chữ trong phòng chính, sau khi nhìn thấy anh cả vào, cậu ấy nhanh chóng bước tới, “Anh cả, anh ăn cơm chưa? Nếu như chưa ăn, thì cơm vẫn còn nấu trong nồi, anh mau ăn đi!”

Tần Dã nhìn cậu ấy, hơi nhíu mày, “Sao em không quay về thôn?”

Tần Dư lập tức nói: “Chị dâu kêu em ở lại.”

Tần Dã vừa nghe thấy là vợ anh bảo em trai ở lại, vì thế cũng không nói nhiều về vấn đề này.

“Chị dâu em đâu?”

“Để em đi gọi chị ấy” Tần Dư nhanh chân chạy ra ngoài. Cậu ấy tới trước cửa một căn phòng khác: “Chị dâu, anh cả đã trở về!”

Đương nhiên là Dung Yên biết Tần Dã đã trở về, dù sao cô cũng nghe được tiếng xe đạp.

Mở cửa ra ngoài.

Tần Dư nhìn về phía người đi ra, vội vàng lại nói: “Chị dâu, anh cả đã trở về.”

Dung Yên:……

Thật sự cũng không cần lặp lại đâu.

Cô nghe thấy rồi.

Hai người lần lượt bước vào nhà chính.

“Vợ, anh đã về.” Vẻ mặt Tần Dã dịu dàng nhìn về phía vợ mình “Em xem này.”

Tầm mắt Dung Yên dừng trước đồ vật trên tay anh, “Sọt ở đâu vậy? Bên trong có gì thế?”

Cô nhớ rõ lúc anh ra ngoài không có sọt này.

“Nhờ người cùng quê đổi, bên trong có con gà, anh nhờ người trong thôn mua. Ngày mai có thể hầm canh gà cho em uống.” Hai ngày nay vợ bận rộn trong ngoài rất mệt mỏi rồi, cần phải bồi dưỡng cho tốt mới được.

Dung Yên có chút bất ngờ, “Còn sống sao?”

Tần Dã gật đầu, “Đương nhiên là còn sống, chút nữa anh lấy ra rồi buộc lại.”

Dung Yên: “Được rồi, nhưng mà, anh vẫn nên ăn cơm trước đi, em đã nấu trong nồi cho anh, chắc là vẫn còn nóng.”

Tần Dã nhìn cô, “Cơm chiều là em nấu à?”

Dung Yên trợn mắt nhìn anh, “Anh hỏi vậy là có ý gì, ai nấu cơm mà không giống nhau, mau đi đi! Em nấu cũng khá ngon đấy”

Vẻ mặt Tần Dã càng thêm dịu dàng, “Được, bây giờ anh đi ngay.”

Anh mang theo cái sọt đó rồi bước ra ngoài.

Tuy là Tần Dư cảm thấy mình không chen được câu nào vào giữa anh cả và chị dâu, nhưng mà cậu ấy lại rất vui vẻ, điều này chứng tỏ tình cảm của anh cả và chị dâu rất tốt, như vậy chị dâu sẽ không rời khỏi cái nhà này.

Đợi sau này, có cháu trai hoặc là cháu gái nhỏ, như vậy cậu ấy sẽ là chú.

Khỏi phải nói, cậu ấy có chút mong chờ có cháu trai hoặc là cháu gái, dù sao chị dâu cũng xinh đẹp như vậy, vậy sau này cháu trai cháu gái nhất định cũng rất đẹp.

Tần Dã ăn ở trong nhà bếp, đợi sau khi anh rửa sạch nồi xong thì mới quay lại phòng chính.

Anh liếc nhìn Tần Dư vẫn còn ở đó, rồi lại nhìn vợ anh một cái, “Hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì sao?”

Rõ ràng hai người này có chuyện muốn nói với anh.

Dung Yên nghe thấy câu này thì không khỏi nhướng mày, “Không ngờ anh còn rất nhạy bén, đúng là tụi em có việc chờ anh về để nói.”

Tần Dã cho rằng Tần Dư gây rối ở trường học, anh liếc mắt nhìn em trai thứ hai của anh một cái.

Nhưng khi đối mặt với vợ anh, vẻ mặt anh rất dịu dàng, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn.

“Muốn nói gì?”

“Là thế này, sáng hai giáo viên của trường thể thao Bắc Kinh đến trường, họ nhìn trúng Tần Dư, muốn em ấy vào trường thể thao Bắc Kinh…… Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng mà, Tần Dư không muốn đi…… anh cho ý kiến đi!”

Loại chuyện này, một chị dâu như cô cũng khó có thể quyết định, cho dù là hiện giờ cô đồng ý với ý định của Tần Dư, ai biết sau này cậu ấy có hối hận không?

Mười ba tuổi, ở tuổi này đã có suy nghĩ trưởng thành khá sớm, nhưng cũng không có nghĩa là có thể hiểu biết sâu sắc.

Cậu ấy cũng không biết sự lựa chọn của bản thân ngày hôm nay sẽ mất đi cái gì trong tương lai…… Đó chính là mất đi cơ hội trở thành nhà vô địch.

Tối hôm nay, cô để Tần Dư ở lại cũng là để thuận tiện nói chuyện với cậu ấy một lúc, nhưng mà thằng nhóc này thật sự rất ngoan cố, cho dù nói như thế nào thì cậu ấy cũng không hề d.a.o động.

Không còn cách nào, cô lại không thể cưỡng ép cậu ấy vào trường thể thao được đúng không?

Vì thế, việc này vẫn nên giao cho người anh cả như Tần Dã.

Tần Dã nhìn về phía Tần Dư, “Em nghĩ như thế nào? Thật sự không muốn đi sao?”

Tần Dư gật đầu rất kiên định, “Đúng vậy, em không muốn đi.”

Tần Dã nhíu mày, “Em là vì Tần Mai?”

Tần Dư:……

Có nguyên nhân này.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn là như vậy.

Hiện giờ cậu ấy không muốn rời khỏi nhà.

Trước đây, cậu ấy chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của gia đình, hiện giờ có được…… cậu ấy không muốn rời khỏi.

Ba anh em bọn họ…… ở cùng chị dâu và chú, thím Dung là hoàn toàn khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.