Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 391



Cho dù hiệu quả của thuốc bồi bổ thân thể rất tốt, nhưng mà có khi bọn họ sẽ cảm thấy không thoải mái ở trong lòng.

Con người……chính là như vậy.

Lúc Tần Dã nghe được vợ nói lời này, mặt anh có một chút ý cười, sau đó gậy đầu, "Được."

Vợ của anh chính là cô gái thông minh nhất.

Dung Yên nhìn anh, "Trong thư chỉ nói điều này thôi sao?"

"Cho em xem." Tần Dã trực tiếp nhét phong thư vào trong tay vợ của mình.

Dung Yên: ……

Cô chỉ đành phải đọc sơ qua một lượt, mấy cái khác toàn những thứ lộn xộn, nhưng thật ra lại nói rất nhiều, có hơn một nửa là lão gia tử nhớ ba anh em Tần Dã như thế nào, đương nhiên cũng bao gồm cả cháu dâu là cô.

Nửa còn lại là hỏi cuộc sống sinh hoạt của bọn họ như thế nào, có thể trở về sớm một chút hay không ……

Các phần phía sau…..Cô đọc xong không khỏi co giật đôi lông mày, đa số đều là khen cô, nói thuốc bồi bổ thân thể của cô rất tốt, có rất nhiều người muốn mua.

Sau khi Dung Yên đọc xong liền trả lại thư cho Tần Dã, cô cười nói một câu: "Lão gia tử này có vẻ rất thú vị."

Tần Dã không bày tỏ ý kiến.

Ngày tháng trôi qua không nhanh cũng không chậm, trong khoảng thời gian này, ban ngày cả Tần Dã và Dung Yên đều có việc để làm, đến buổi tối, bọn họ lại cùng nhau học tập.

Bởi vì, cũng đã tới ngày thi đại học.

Bởi vì phải đi lên trấn trên thi đại học, cả gia đình vì để cho hai người bọn họ đi thi tiện hơn, cũng đỡ phải về thôn tới lui, cho nên dứt khoát đi lên ở nhà trong trấn trên.

Cũng may nhà ở trong trấn đã dọn dẹp lại mấy căn phòng để ở, cho nên nếu cả ba Dung và mẹ Dung đều tới thì vẫn có thể ở được.

Vào ban đêm, mẹ Dung thúc giục hai người mau đi ngủ sớm một chút.

Ngày hôm sau, bà ấy là người dậy sớm nhất.

Rất sớm bà ấy đã đi nấu bữa sáng, mà còn là bữa sáng phong phú nhất từ trước tới nay.

Dung Văn Minh cũng rất coi trọng ngày này, nên ông ấy cũng dậy rất sớm, giúp đỡ bạn già của mình nhóm lửa.

So với hai người đang khẩn trương kia……Thì hai thí sinh lại rất bình tĩnh, không thể nhìn ra được vẻ lo lắng của bọn họ.

Nhưng mà, rời giường hơi muộn, điều này làm cho mẹ Dung rất lo lắng, bà ấy thiếu chút nữa đã đi gõ cửa phòng bọn họ, hay nói đúng hơn là đi gọi con gái của bà ấy dậy, bởi vì không cần gọi Tần Dã thì anh cũng dậy rất sớm.

Dung Yên ngáp, "Mẹ, chào buổi sáng!"

Vốn dĩ mẹ Dung muốn nói vài câu, nhưng mà nhớ đến hôm nay là ngày thi quan trọng, cho nên nuốt lời định nói vào.

"Đã rửa mặt đánh răng chưa? Nhanh tắm xong rồi còn ra ăn cơm. Đúng rồi, bút và giấy thi đã cất hết chưa?"

"Đã cất rồi, mẹ, mấy cái này mẹ không cần lo lắng, chúng con sẽ chuẩn bị đầy đủ” Thật ra Dung Yên có chút không biết phải nói gì, mấy ngày gần đây mẹ cô rất lo lắng.

Tâm thái này thật sự không được.

"Vậy con mau đi ăn đi" Mẹ Dung thúc giục.

Bà ấy không hiểu sao con gái có thể bình tĩnh như thế, hôm nay là ngày thi quan trọng đấy, con bé không để bụng một chút nào sao?

"Vâng." Dung Yên đi qua ăn cơm, mà ở trên bàn cơm, Tần Dư và Tần Mai đã ở đó rồi.

Tần Dư: "Chị dâu, chúc chị hôm nay thi đại học thuận lợi, chúc cho chị có thể làm hết bài thi, bài thi nào cũng tốt."

Dung Yên cười, "Xem ra em rất biết cách ăn nói, mượn lời may mắn của em, chúc cho hôm nay và ngày mai có thể thi được một thành tích tốt."

Cô cùng Tần Dã nhanh chóng ăn cơm.

Sau khi hai người ăn xong liền chuẩn bị đi đến trường thi.

Sau đó cô lại nhìn thấy ba mẹ mình, còn có Tần Mai, Tần Dư đều muốn đi theo.

Không khỏi vỗ trán, "Mọi người đều đi? Có cần phải như vậy không?"

"Tại sao lại không cần thiết? Hôm nay tương đương với việc có mấy chục vạn học sinh phải qua cầu độc mộc đấy! Chúng ta đi đến cổ vũ cho con." Mẹ Dung liếc nhìn cô một cái, "Đừng nói nữa, con và Tần Dã mau đi đi, chúng ta sẽ tự đi."

Khóe miệng Dung Yên co giật, "Vâng, mọi người vui vẻ là được rồi."

Cô vỗ phía sau lưng Tần Dã, ý bảo anh nhanh chóng lái xe đi.

Còn mẹ Dung, ba Dung và hai anh em sinh đôi thì chậm rãi đi bộ tới trưởng học, địa điểm thi lúc này ở tại trưởng tiểu học.

Hai người Dung Yên và Tần Dã đều cầm chứng minh thư và giấy thi của mình vào phòng thi của mỗi người.

Không sai, bọn họ không thi chung một phòng……

Lúc mấy người mẹ Dung tới, thì các thí sinh đều đã đi vào hết, chỉ còn một số cha mẹ hoặc là người thân của các thí sinh chờ ở bên ngoài.

Nhưng mà số lượng cũng không nhiều, dù sao thì bây giờ cũng không thể so được với đời sau, phần lớn thí sinh đều sẽ có cha mẹ đi theo.

"Cũng không biết đề hôm nay có khó không?" Mẹ Dung vẫn có chút lo lắng.

Phải biết rằng năm ngoái con gái bà ấy đã thi một lần.

Hy vọng lần này có thể thuận lợi thi đậu.

Dung Văn Minh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà ấy thì nói một câu: "Yên tâm đi, hai người bọn họ ôn tập cũng không tệ lắm, chắc chắn có thể thi vào một trường tốt, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ ở đây, không cần lo lắng."

Dù sao bây giờ có lo lắng cũng không có tác dụng gì, tốt xấu gì cũng chỉ có hai ngày thi này.

Mẹ Dung chờ một hồi ở bên ngoài thì đi về, bởi vì bà ấy còn phải về nấu cơm trưa.

Dung Văn Minh thì không đi, ông ấy muốn ở lại với cặp sinh đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.