Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 392



Cũng không dám để cho hai đứa nhỏ chờ ở đây một mình……

Tần Dã là người đầu tiên đi ra.

Tấn Dư mắt tinh, cậu ấy tiến lên, "Anh cả, sao anh lại ra nhanh như vậy?"

Không phải là không viết xong chứ?

Nhưng mà những lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong đầu chứ không dám nói ra trước mặt anh cả.

Tần Dã liếc nhìn cậu ấy một cái, "Thi xong rồi thì đi ra."

"Thế nào? Có khó không?" Dung Văn Minh hỏi một câu.

"Bình thường, con có thể làm được hết."

Dung Văn Minh vừa nghe thấy anh nói thế thì đã biết là có nắm chắc.

Chỉ trong chốc lát sau, Dung Yên cũng đi ra.

Sau khi Tần Dã thấy vợ mình đi ra, vội vàng tới đón, "Vợ ơi, thế nào rồi?"

"Bình thường, có thể làm được hết."

Tần Dư lập tức bật cười, "Chị dâu, lời này của chị giống y đúc với lời của anh cả mới nói lúc trước."

Dung Yên giương mắt nhìn về phía Tần Dã.

Tần Dã sờ mũi mình, trong mắt anh cũng có vài phần ý cười, "Vợ, chúng ta về nhà trước đi."

"Được." Dung Yên gật đầu.

Dung Văn Minh lập tức nói với hai người bọn họ, "Các con đạp xe đạp về nhà đi, ba, Tần Mai và Tần Dư sẽ đi bộ về nhà."

"Vâng." Dung Yên cũng không nhún nhường, cô bảo Tần Dã đạp xe đi.

Sau khi thi xong hai ngày, Dung Yên đã hoàn toàn thả lỏng.

Thời gian còn lại chỉ chờ thư thông báo.

Nhưng mà sau khi nhận được thư thông báo, bọn họ phải rời khỏi đại đội Tần gia, cho nên rất nhiều đồ vật trong nhà đều được mẹ Dung giúp đỡ sắp xếp lại.

Về phần những người ở đại đội Tần gia……Bọn họ thật sự không tin hai người này sẽ thi đậu đại học, thi đại học có dễ như vậy sao? Nếu như thi dễ thì vào năm đầu tiên khôi phục thi đại học, bọn họ đã thi đậu rồi.

Làm gì còn phải chờ đến năm nay, nhưng mà có một số người vẫn tin tưởng, rốt cuộc thì đầu óc của hai người này rất thông minh.

Trong lúc chờ thư thông báo trúng tuyển, Dung Yên cũng không rảnh rỗi, cô đã đi lên núi vài lần, không chỉ hái thuốc, mà còn có thể trồng thêm được rất nhiều thuốc.

Hơn nữa, cô còn cố ý đi vào trong huyện và thành phố vài lần, nhờ người ta mua một ít hạt giống.

Cuối cùng thì, thư thông báo cũng tới sau một tháng.

Thư thông báo của Tàan Dã và Dung Yên được đưa tới cùng lúc.

Được người gửi thư giao tận vào trong nhà.

"Con thi vào trường nào?" Mẹ Dung vô cùng khẩn trương.

Dung Văn Minh cũng nhanh chóng tiến tới.

Dung Yên nhìn hai người bọn họ, cười nói: "Con là khoa y học của đại học Bắc Đại, còn Tần Dã đã trúng tuyển khoa kinh tế của đại học Bắc Đại”

Sau đó cô lại nói thêm một câu, "Hai chúng con, một người xếp hạng nhất, còn một người xếp hạng hai”

Dung Văn Minh: ……

Mẹ Dung: ……

Tần Dư: ……

Tần Mai: ……

Một lúc lâu sau, Dung Văn Minh mới tìm được giọng nói của mình, "Là hạng nhất và hạng hai toàn tỉnh?"

Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy."

Sau khi Dung Văn Minh thấy con gái gật đầu, cả người đều rất phấn khích.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng con gái và con rể thi cũng không tệ lắm, nhưng mà không ngờ lại thi tốt như vậy.

"Ôi chao, đây chính là chuyện vui lớn, nhất định phải chúc mừng thật tốt" Mẹ Dung cũng hoàn hồn, trên mặt bà ấy toàn là sự vui mừng và phấn khích.

"Anh cả và chị dâu thật là lợi hại." Tần Mai kích động đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Giờ phút này Tần Dư cũng nhảy cẫng lên, "Người đứng đầu chắc chắn là chị dâu."

Dung Yên cười gật đầu, "Đúng vậy, em đoán không sai."

Cô đạt được hạng nhất, mà Tần Dã cũng chỉ kém cô có một điểm.

"Có phải có tiền thưởng đúng không?" Sau khi phấn khích xong, mẹ Dung lại tiếp tục hỏi một câu.

"Chắc là có."

Bởi vì Tần Dã còn phải đi làm ở trạm máy móc nông nghiệp, cho nên anh không biết việc có thư thông báo tới, nhưng mà chờ đến khi anh tan tầm về tới thôn, gặp phải người nào cũng vui vẻ chúc mừng anh, vì thế nên anh đã biết.

Ứng phó với người trong thôn xong, anh vừa mới bước vào cửa nhà, thì Tần Dư đã tiến lên, "Anh cả, anh thi được hạng hai. Chị dâu của em được hạng nhất."

Tần Dã nghe thấy lời này thì rất là vui vẻ.

Chờ đến khi anh nhìn thấy thư thông báo, sự phấn khích trong lòng càng không thể miêu tả được……Chủ yếu là bởi vì anh có thể học cùng trường đại học với vợ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.