Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 393



Buổi tối Tần Dã quay về phòng, anh lập tức ôm lấy cô vợ nhỏ nhà mình.

“Vợ ơi, có em thật tốt!”

“Đương nhiên rồi, à phải, nếu như thư trúng tuyển đã gửi về rồi thì có phải chúng ta nên rời đi rồi không?”

“Được, đều nghe em hết, muốn rời đi lúc nào cũng được, hôm nay cũng vừa vặn là ngày đi làm cuối cùng của anh, trạm máy móc nông nghiệp bên kia cũng đã giao tiếp xong.”

Tần Dã nói tới đây thì buông Dung Yên ra, lấy từ trong túi ra một xấp tiền: “Đây là tiền lương tháng này, bởi vì anh chỉ làm có 20 ngày, nên được 20 đồng tiền.”

Dung Yên cũng không nhận lấy: “Tiền này anh cứ cầm đi, ngày mai đi mua vé xe lửa, nếu có thể mua vé giường mềm thì cứ mua.”

“Cũng được.” Tần Dã một lần nữa cất tiền vào túi.

Anh biết thân thể cha vợ không tốt, hơn nữa phải ngồi xe lửa tận ba ngày, nếu có thể mua vé giường mềm thì quá tốt, không chỉ cha mẹ vợ ngồi thoải mái mà vợ anh cũng sẽ bớt mệt mỏi hơn.

Dung Yên lại nhớ đến một việc khác: “Em thấy 10 ngày sau chúng ta rời đi là ổn nhất. Hai chúng ta thi được thành tích tốt như vậy, khả năng sẽ có người ở trong huyện đến tìm.”

Mấy cái khác không quan trọng, mà chủ yếu là có thể sẽ phát tiền thưởng, nếu tiền này bọn họ không nhận ngay thì chắc là sẽ rơi vào túi của kẻ tham lam mất.

Nếu Dung Yên không nhắc đến chuyện này thì Tần Dã cũng suýt nữa quên mất, dù cho anh có ngốc đến mấy thì cũng biết rõ thi được thủ khoa tỉnh sẽ có khen thưởng.

“...Được.”

Bên này Dung Văn Minh với mẹ Dung lại có chút không ngủ được.

“Lão Dung, chờ khi nào về bên kia chúng ta phải tổ chức lại tiệc chúc mừng cho hai đứa nó mới được.” Mẹ Dung thực sự rất hưng phấn, bà cho rằng cùng lắm thì con gái chỉ thi đậu một trường đại học không tồi mà thôi.

Lại không ngờ rằng con gái bà thành thủ khoa tỉnh luôn.

“Phải chúc mừng, đúng rồi, khi nào quay về Kinh thị thì chúng ta đi tế tổ một chút.” Những người khác của Dung gia thì ông mặc kệ, nhưng riêng cha ông……Thì ông vẫn rất kính trọng.

“....Được.” Mặc dù mẹ Dung có hơi không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện ngày trước đám người đó châm chọc bà sinh con gái vô dụng…..Lúc này bà phải cho bọn họ mở to mắt chó ra mà nhìn, con gái của bà còn tốt hơn trăm đứa con trai của bọn họ.

Không đúng, không chỉ con trai mà ngay cả con gái của bọn họ cũng không so nổi.

Hơn nữa, bọn họ còn cười nhạo con rể bà là đồ nông thôn quê mùa……Hiện tại thì tốt rồi! Con rể bà chính là sinh viên đấy!

Còn là sinh viên đại học Kinh Thị.

Có mấy ai thi đậu được vào Kinh Thị chứ?

“Lão Dung, tôi tính như thế này, chuyện chúc mừng ấy, khi nào về Bắc Kinh chúng ta phải làm cho thật to, thuận tiện bổ sung hôn lễ cho hai vợ chồng son chúng nó nữa. Nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái này, lúc trước đi lễ cũng đã đưa không ít tiền ra bên ngoài, bây giờ con gái kết hôn thì tôi phải thu về chút vốn chứ!”

“Hơn nữa…..Trước kia chúng ta ăn của hàng xóm láng giềng rồi, bây giờ cũng phải trả lại cho họ một bữa tiệc rượu thịnh soạn, vui vẻ một hồi.”

“Cũng đúng.” Dung Văn Minh không có ý kiến gì đối với chuyện này.

Mẹ Dung nghe thấy ông đồng ý thì trong lòng càng thêm vui sướng, đã bắt đầu tính toán sẽ nấu bao nhiêu bàn.

Còn có, bà cũng phải để đám người xấu xa đó nhìn xem…..Con gái bà với con rể tốt đến mức nào! Cho dù bà với lão Dung không sinh con trai đi nữa thì cuộc sống đều tốt hơn so với tất cả bọn họ nhiều.

Ngày hôm sau, mẹ Dung ăn cơm sáng xong, nhìn thấy con gái con rể phải rời khỏi nhà thì vội vàng ngăn cản bọn họ: “Tiểu Tần, Yên Yên, hai đứa chờ một chút, mẹ có lời muốn nói.”

Dung Yên với Tần Dã vừa đứng dậy, nghe thấy lời này đành ngồi quay trở lại ghế.

“Mẹ, mẹ muốn nói gì?”

“Là thế này, hai đứa thi đậu đại học, mẹ muốn khi nào về Bắc Kinh thì sẽ tổ chức chúc mừng một chút, thuận tiện bổ sung lại hôn lễ, hai đứa thấy sao?”

Tần Dã nghe thấy mấy chữ “bổ sung lại hôn lễ” thì ánh mắt lóe lên…..Lần trước kết hôn bọn họ dùng hình thức đơn giản nhất, ngay cả tiệc rượu cũng không có.

Dung Yên có hơi bất ngờ: “Mẹ, mẹ nói mở tiệc chúc mừng đỗ đại học thì con có thể hiểu, nhưng mà bổ sung hôn lễ là sao, lúc trước bọn con đã làm qua rồi mà.”

Mẹ Dung liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó tầm mắt đặt lên người con gái bà: “Mẹ với cha con chỉ có một đứa con gái là con, lúc con kết hôn hai chúng ta cũng không được tham dự, đây là điều tiếc nuối lớn nhất đời này, dù sao bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, hôn lễ tổ chức một lần nữa đâu có sao, với cả, hai đứa đã lãnh chứng chưa?”

Câu cuối cùng chẳng khác gì một đòn chí mạng.

Dung Yên ngơ ngẩn, bỗng nhiên cô nhớ tới…..Nguyên chủ với Tần Dã hình như chưa từng lãnh chứng, mà sau này khi cô tới thì cũng quên mất vụ này luôn.

Rụt rè liếc sang phía Tần Dã: “Xem ra, chúng ta còn chưa được tính là vợ chồng nhỉ.”

Cô vừa nói vậy thì lập tức đến lượt Tần Dã bối rối.

Ngay cả Tần Dư và Tần Mai không đi học nghe thấy cũng cảm thấy gấp gáp.

Nếu chị dâu với anh cả còn chưa được tính là vợ chồng thì không phải đồng nghĩa với việc bọn họ không có chị dâu hay sao?

Anh cả đang làm chuyện gì vậy chứ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên cho được??

Tần Dã vội vàng nói: “Chúng ta chính là vợ chồng, hơn nữa lúc đó ở trong thôn cũng đã bái trời đất rồi, còn có người chứng kiến, chúng ta thật sự là vợ chồng mà….”

Lúc trước anh thật sự đã quên mất chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.