Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 395



Lãnh đạo huyện thấy vậy cũng rút ra một phong bao đỏ thắm: “Dung Yên đồng chí, đây là 200 đồng tiền thưởng của trong huyện cho cô, chúc mừng cô thi đậu danh giáo, cũng chúc mừng cô có được thành tích tốt như vậy, giúp cho huyện mình vẻ vang.”

“Cảm ơn!” Dung Yên cũng không chậm chạp chút nào, vui vẻ nhận lấy.

Hiệu trưởng trường cao trung thấy bọn họ đã đưa đồ xong, cũng lấy phong bì của trường học ra.

“Dung Yên đồng học, đây là khen thưởng của trường dành cho cô, có 150 đồng tiền, chúc mừng cô trở thành Trạng Nguyên tỉnh.”

“Cảm ơn!” Dung Yẻn cũng nhận lấy.

Lần này cô thi một cái liền kiếm được 650 đồng tiền.

Tính theo giá của thời đại này thì quả là một số tiền lớn, thậm chí có thể nói là khổng lồ cũng không quá.

Hiệu trưởng Hoàng cười tủm tỉm lấy ra một phần khác: “Còn cái này là dành cho Tần Dã đồng học, chúc mừng cậu ấy đạt được vị trí thứ hai toàn tỉnh.”

Bên trong có 100 đồng tiền, ít hơn của hạng nhất một chút.

Tần Dã không ngờ anh cũng có phần.

“Cảm ơn, đưa cho vợ tôi là được.”

Hiệu trưởng Hoàng nghe thấy anh nói thế, liền đưa tiền cho Dung Yên.

Lãnh đạo thành phố còn chưa biết chuyện hai người hạng nhất và hạng hai này là vợ chồng.

Cho nên đã để riêng tiền thưởng của á khoa ra.

Tiền thưởng cũng ít hơn một chút, chỉ có 150 đồng tiền.

Còn trong huyện thì thưởng 100 đồng tiền.

Vì thế cái danh hạng hai của Tần Dã kiếm được 350 đồng tiền, so với Dung Yên thì kém gần một nửa.

Những người đó khen thưởng xong xuôi thì cũng không ở lại lâu, hàn huyên một lúc liền rời đi.

Bọn họ vừa đi, Tần Dư liền hưng phấn không nhịn được.

“Chị dâu, chị giỏi quá đi mất, thế mà lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.” Trời ơi, hóa ra đọc sách còn có cái tác dụng này.

600 đồng…..Đối với Tần Dư mà nói đó là số tiền khổng lồ cậu không thể với tới.

Dung Yên nhìn ánh mắt hưng phấn của cậu: “Vậy em cũng học hành cho tốt đi, về sau cũng thi được Trạng Nguyên.”

Tần Dư nghe thấy cô nói vậy, tươi cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại.

“.....Em không được.” Ý thức được giọng điệu mình có hơi ủ rũ, vì thế lại vội vàng sửa lời: “Anh trai em giỏi như vậy cũng chỉ đạt được hạng hai, cho dù em có mọc thêm một cái đầu nữa thì cũng không được đâu.”

Về sau thi đại học cái gì chứ, cậu vẫn nên tham gia quân ngũ đi.

Tần Dã:....

“Ôi, hôm nay đúng là ngày vui mà, thế này đi, trưa nay mẹ nấu thêm vài món nữa chúc mừng nhé.” Trên mặt mẹ Dung tràn ngập ý cười.

Biết sao bây giờ, số tiền thưởng lớn quá trời.

Còn nhiều hơn cả tiền lương hai năm của thợ bậc một ở xưởng nữa.

Quả nhiên, tri thức chính là chìa khóa thay đổi vận mệnh…….Không phải có câu gì mà “trong sách có vinh hoa phú quý” sao, khung cảnh vừa nãy chính là minh chứng!

“Nếu đã nấu thêm mấy món nữa thì hay là cũng thêm chút rượu đi?” Dung Văn Minh thật ra có hơi thèm rượu, đã rất lâu rồi ông chưa được uống qua.

Mẹ Dung đang muốn trừng ông thì Dung Yên đã nói trước: “Ba, ở chỗ của con có một bình rượu thuốc, vừa mới lấy không bao lâu, giữa trưa ba uống cái này đi, nhưng chỉ được uống một chén nhỏ thôi.”

Dung Văn Minh nghe được lời này thì cảm thấy rất vui.

“Thật sao? Ba có thể uống một chén nhỏ sao?”

Vừa nãy ông chỉ là tùy ý nói, cũng không trông mong sẽ được mọi người đồng ý.

Dung Yên gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con nói giỡn với ba làm gì?”

“Thật tốt quá, con gái ba đối với ba tốt nhất!” Dung Văn Minh cực kì vui sướng.

Dung Yên lập tức nói: “Ba là ba con, con không đối tốt với ba thì đối tốt với ai?”

Mẹ Dung bị hai cha con làm cho nổi da gà, trừng mắt nói:

“Tôi nói đủ rồi đấy…..Hai người sến sẩm quá rồi.”

Dung Văn Minh lập tức nói lại: “Tôi thấy nhất định là bà đang ghen ghét. Ghen ghét con gái đối xử tốt với tôi.”

Mẹ Dung:.....

Bà ghen ghét cái con khỉ.

Trực tiếp tặng qua một cái lườm không mấy thân thiện.

Sau đó đi vào bếp nấu cơm.

“Anh đi giúp mẹ.” Tần Dã đi theo vào bếp, anh không muốn để mẹ vợ nấu một mình…..rất vất vả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.