Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 411



Tần Dã ngồi trên xe không hiểu sao hắt xì một cái.

Tần Chân nghiêng đầu nhìn anh: “Xem ra lão gia tử lại nhớ cậu rồi, từ lúc biết hai người thi đại học rất tốt xong, ông ấy vẫn luôn ngồi đếm ngày hai người trở về.”

Từ giờ về sau có thể thường xuyên gặp mặt.

Đương nhiên, nếu cả nhà Tần Dã có thể cùng dọn đến đại viện sống chung thì lại càng tốt hơn.

Tần Dã không hé răng chút nào đối với mấy lời đó.

Tần Chân nhìn bộ dáng không thú vị của anh, không khỏi chuyển ánh mắt sang kính chiếu hậu, nhìn ba người ngồi sau.

“Em dâu, chúc mừng em đạt được kết quả tốt nhé.”

“Cũng tạm.” Dung Yên đáp lại hai chữ.

“Đúng rồi, tiền lần trước bán dưỡng thân hoàn tôi vẫn đang giữ chưa đưa cho em, chút nữa về nhà xong thì tôi trả sau nhé.”

“Được, tí nữa chúng ta tính lại, lần trước Tần Dã mua nhà có mượn tiền của anh, chút nữa cũng tính rồi trả luôn.”

Tần Chân nghe thấy lời này liền vô cùng kinh ngạc: “Hai người có nhiều tiền thế sao?”

Thật không nhỉ? Ở nông thôn thì làm gì có việc nào kiếm được từng đó tiền chứ?

Nhưng nếu cô có tiền thật, chẳng lẽ…..đến chợ đen buôn bán sao?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi trường hợp này.

“Vừa đủ để trả thôi.” Dung Yên nói.

Tần Dã hiếm khi lại chen mồm vào giải thích một câu: “Đó là tiền nhuận bút của vợ tôi.”

Tiền nhuận bút? Được nhiều như vậy sao? Tần Chân trợn mắt há mồm.

Nếu không phải anh đang lái xe, vị trí hiện tại cũng không tiện dừng thì thật sự anh rất muốn tạt xe vào lề để ngồi nói chuyện hỏi han một hồi.

“Em dâu viết cái gì vậy?”

“Viết linh tinh thôi, sau này tôi sẽ kể.” Dung Yên không muốn nhiều lời lắm.

Mặc dù Tần Chân thật sự rất muốn hỏi thật cặn kẽ, nhưng hiển nhiên là bây giờ không tiện cho lắm.

Vì vậy anh lại quay về chuyện trả tiền ban đầu.

“Nếu vậy thì không cần trả tiền gấp luôn đâu, dù sao mọi người vừa đến Kinh Thị……Còn rất nhiều chuyện cần đến tiền, chỗ tôi cũng không vội.”

Dung Yên kiên trì, “Vẫn nên trả cho anh xong xuôi thì hơn, có vay có trả, lần sau mượn cũng dễ.”

Nhưng mà, cái “lần sau” đó hẳn là sẽ không tồn tại đâu.

Dù sao bây giờ số tiền hai vợ chồng cô kiếm được cũng không ít.

Tần Chân thấy vậy liền nói: “Thế được thôi. Nếu sau này hai người có cần tiền thì cứ bảo, cho dù là ngàn vạn cũng không được ngại.”

Dung Yên: “Được.”

Đôi mắt Tần Mai không ngừng hướng ra bên ngoài.

Dung Yên chú ý đến cô bé có chút khẩn trương, liền nhéo nhẹ đôi tay nhỏ của cô bé: “Chỗ này không tồi đúng không?”

Tần Mai gật đầu: “Vâng.”

Nơi này thần kì thật đấy, so với thôn của bọn họ…..cả trấn trên của bọn họ nữa, đều không giống nhau.

“Nơi này có rất nhiều xe.”

Ở trong thôn của bọn họ, xe đạp là một thứ cực hiếm, nhưng ở đây dường như có rất nhiều…..Trên đường thấy ai cũng đạp xe đạp hết.

Tần Chân nghe thấy tiếng của em họ, lập tức nói: “Hai ngày nữa chờ ổn định xong thì anh dẫn mấy đứa đi dạo thành một vòng xem nhé.”

Tần Mai hơi nhích lại gần bên người chị dâu mình….Nếu chị dâu đi thì cô bé sẽ đi, còn nếu chị dâu không đi thì cô bé cũng không đi.

“Đến, bọn họ đến rồi, cháu nghe được tiếng ô tô.” Ánh mắt Tần Hướng Nam sáng lên vài phần.

Ông từng gặp Tần Dã, nhưng chưa từng gặp vợ Tần Dã với song bào thai, cho nên vô cùng mong đợi.

Nhất là vợ của Tần Dã kia, không chỉ có y thuật cao siêu, mà còn thông minh như vậy, thế mà thi đại học lại đạt được thành tích Trạng Nguyên tỉnh…..Thật lòng mà nói, ông chưa từng gặp qua cô gái nào ưu tú đến thế.

Ông Tần nghe cháu trai nói như thế, vội vàng đứng lên bước nhanh ra bên ngoài.

Tần Hướng Nam nhìn bộ dáng vội vàng của lão gia tử thì không khỏi bật cười.

“Nếu người đã đến đây rồi thì không cần vội vàng như thế. Đi đứng để ý một chút vẫn tốt hơn.”

Nhưng mà ông Tần đã không để ý tới lời cháu trai nói, bước chân của ông vội vàng hướng về phía cửa đại viện……Quả nhiên nhìn thấy Tần Dã từ ghế phụ đẩy cửa xe ra đi xuống.

Giọng điệu tràn đầy kích động hô một tiếng: “Tần Dã!”

Tần Dã ngẩng đầu nhìn về phía lão gia tử, chào hỏi: “Ông nội.”

Qua thời gian nửa năm đã khiến cho anh suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên trong lòng cũng thật lòng chấp nhận lão gia tử.

Năm đó, không có ai đúng ai sai, chỉ tại thế sự vô thường, ông trời trêu người.

Ông Tần nghe thấy hai tiếng “ông nội” thì thần sắc càng trở nên kích động: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

Mà lúc này, cửa sau ở hai bên cũng đồng thời mở ra….

Dung Yên cùng Tần Dư và Tần Mai từ hai bên cửa bước xuống xe.

Lực chú ý của lão gia tử lập tức từ chái trai cưng Tần Dã chuyển sang ba người vừa bước xuống.

Thần sắc kích động.

Không cần phải nói gì nữa…..Cô gái đặc biệt xinh đẹp ở bên kia, chắc chắn là cháu dâu của ông rồi.

“Dung Yên!”

Dung Yên khẽ cười: “Chào ông nội! Cháu là Dung Yên.”

Ba chữ “chào ông nội” của cô làm lão gia tử vui như đến tết.

“Ôi, ngoan, ngoan lắm…..” Ông tấm tắc khen.

Lão gia tử càng nhìn cháu dâu càng cảm thấy cực kì vừa lòng, Tần Dã ở dưới thôn có thể cưới được một cô vợ ưu tú như vậy, chứng tỏ vận may của thằng bé rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.