Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 412



Đây chính là duyên phận của hai vợ chồng chúng nó.

Ông hai Tần nhìn thấy cháu dâu ngoan ngoãn như vậy, vội vàng đứng ra: “Cháu dâu, ông ở Tần gia đứng hàng thứ hai, cháu có thể gọi ông là ông hai.”

Dung Yên rất biết điều: “Chào ông hai”

Ba chữ này lại khiến thêm một ông lão nữa vui muốn chết.

Ông cực kì thích cô gái thoạt nhìn tự nhiên hào phóng lại ngoan ngoãn này, quan trọng nhất chính là lớn lên còn rất đẹp mắt, nhìn rất có duyên nữa.

“Tới đây, ông hai cho cháu một cái bao lì xì gặp mặt.”

Ông lấy bao lì xì lúc trước đặc biệt chuẩn bị ở trong túi ra, sau đó đưa đến trước mặt Dung Yên.

Dung Yên cũng không từ chối, cô duỗi tay ra nhận lấy, “Cảm ơn ông hai!”

Ông hai Tần thấy vậy liền càng thêm vui mừng, ông thích nhất là những cô bé không giả vờ ngượng ngùng.

Nhưng mà, hành vi của ông lập tức rước đến sự ghét bỏ của lão gia tử, rốt cuộc bao lì xì gặp mặt của lão gia tử còn chưa kịp đưa thì đã bị ông giành trước mất rồi.

“Cháu dâu, bao lì xì của ông nội đang để ở trong phòng, để ông nội chạy đi lấy.”

Dung Yên nhìn động tác muốn xoay người đi của ông, vội vàng nói: “Ông nội, cái này không vội.”

Cô kéo Tần Dư và Tần Mai đến trước mặt mình, “Hai đứa trốn ở sau lưng chị làm cái gì? Mau đi chào hai ông đi.”

Tần Dư:....

Cậu có trốn đâu?

Nhưng mà lời này cậu không dám nói ra miệng.

“Chào ông nội! Chào ông hai!”

Tần Mai cũng hô theo anh: “Chào ông nội! Chào ông hai!”

“Ôi, đều ngoan lắm!” Vừa nãy không phải ông Tần không thấy hai đứa nhỏ, chỉ là nhất thời không biết nên chào hỏi ra sao.

Ông cực kỳ cảm ơn cháu dâu lanh lợi, nếu không phải con bé mở lời trước…..Chắc là cặp song sinh còn còn cho rằng người trong nhà không thích hai đứa nó.

Ông hai Tần đã đặc biệt chuẩn bị mấy bao lì xì trong túi.

Vậy nên ông lại giành trước một bước, phát lì xì!

Một cái cho Tần Dư, cái còn lại cho Tần Mai.

Hai anh em nhìn bao lì xì trước mắt, có hơi ngại, vì thế theo bản năng quay đầu nhìn chị dâu mình.

Dung Yên cười tủm tỉm nói với hai đứa: “Nếu đã là tâm ý của ông hai thì cứ nhận lấy đi.”

Hai anh em nghe thế thì quay lại, duỗi tay nhận đồ.

Vốn dĩ cả hai còn muốn đưa lì xì cho chị dâu cầm, nhưng hai anh em cảm thấy bây giờ không phù hợp lắm, vì thế bèn cất gọn vào trong túi.

Ông Tần:....

Một lần nữa ông lại cảm thấy hối hận, vì sao lúc trước không nghĩ ra chuyện bỏ bao lì xì vào trong túi nhỉ?

Đáng giận, lại để lão nhị giành trước một bước.

Tần Hướng Nam nhìn lão gia tử thổi râu trừng mắt, vội vàng hòa giải: “Đi vào nhà rồi nói, chúng ta cũng có bao lì xì.”

Ông Tần lập tức nói theo: “Đúng vậy, mau đi vào nhà đi, nơi này chính là nhà của mấy đứa, không cần thấy gò bó”

Dung Yên dẫn theo Tần Dư và Tần Mai đi vào nhà.

Còn Tần Dã với Tần Chân thì ở lại cùng nhau dọn mấy đồ đạc để ở trên xe.

Hôm nay là một ngày khá quan trọng, cho nên người của Tần gia đều tập trung ở đây.

Có cả nhị phòng và tam phòng.

Ông Tần đi vào phòng khách, lập tức cầm lấy bao lì xì mình đã chuẩn bị sẵn: “Cháu dâu, cái này cho cháu.”

Dung Yên mỉm cười tiếp nhận: “Cảm ơn ông nội!”

Ông lại đưa hai bao khác cho cặp song sinh.

Hai anh em cũng vội vàng nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn ông nội!”

Ông Tần cười tươi, khóe mắt có chút nước mắt chảy ra.

Thật tốt!

Hơn nữa, ông phát hiện…..Khuôn mặt của cháu gái nhỏ nhìn qua thật giống với bộ dáng của vợ ông lúc trẻ.

Mọi người vội vàng cho bao lì xì, Tần Hướng Nam với Tần Hướng Bắc cũng tranh thủ giới thiệu mình.

“Bác là bác hai.”

“Bác là bác ba.”

“Chào bác hai, chào bác ba!”

Dung Yên cùng Tần Mai và Tần Dư vừa chào vừa thu bao lì xì vào túi.

Những người khác cũng đi qua giới thiệu chính mình.

Dung Yên:....

Cô có cảm giác quai hàm cười đến muốn cứng lại rồi, Tần Dã từng nhắc qua Tần gia có rất nhiều người…..Đúng là nhiều thật.

Nhưng mà cô nhận quà của họ xong sẽ đến lượt cô đi phát lại quà cho họ.

Bao gồm cả cô con gái mới tròn 1 tuổi của phòng thứ ba là Tần Hằng.

Dung Yên cũng mua quà cho cô bé….Là hai bộ thời trang trẻ em xinh đẹp, với một cặp vàng, đó là vòng cổ và vòng tay bằng vàng.

Những cái này đều rất quý, nhưng không quý bằng mấy viên thuốc bổ sung canxi nho nhỏ mà cô cố ý tặng kèm.

“Cái này mỗi ngày một viên, không cần lo trẻ con không uống được, vị của nó giống như đường ấy, rất ngọt, hơn nữa vào miệng là tan, chờ uống xong bình này thì tạm dừng ba tháng, sau đó em sẽ cho thêm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.