Từ sau khi nhìn thấy tác dụng của dưỡng thân hoàn thì bọn họ đều cực kỳ tin tưởng bản lĩnh phối dược của Dung Yên.
“Dung Yên, cám ơn em!”
Dung Yên mỉm cười: “Đều là người một nhà cả, không cần khách sáo như thế.”
Lúc này, vợ của Tần Chân cũng thò qua, cô ấy cười nói: “Đáng tiếc chị chưa mang thai, nếu sau này chị có sinh em bé thì em nhớ làm cho chị ít viên bổ canxi nhé.”
Dung Yên rất thích vợ của Tần Chân, lập tức nói: “Đương nhiên rồi.”
Đồ ăn của bữa trưa cực kì phong phú, bày đầy hai cái bàn lớn.
Tần Dã ăn xong thì cùng mọi người quay trở lại phòng khách nói chuyện.
Anh bảo: “Cha mẹ vợ của cháu muốn làm một bữa tiệc rượu ăn mừng, bảy ngày sau sẽ tổ chức, đến lúc đó mọi người nhớ qua tham dự nhé.”
Dung Yên nghe thấy lời này của anh…..Khóe miệng không nhịn được hơi giật hai cái.
Cô vội vàng bổ sung: “Lúc trước mặc dù bọn cháu từng tổ chức hôn lễ ở dưới thôn rồi, nhưng mà cha mẹ cháu vẫn muốn tổ chức lại một lần nữa, mời hàng xóm láng giềng đến chung vui, không chỉ có như vậy, tiệc rượu này cũng đồng thời để ăn mừng chúng cháu thi đỗ đại học luôn, ngoài ra cũng mừng cả chuyện vui dọn nhà, bởi vì hôm đó chúng cháu tính sẽ chuyển vào tứ hợp viện ở. Xem như là tam hỷ lâm môn, tổ chức cùng một lần.”
Lão gia tử nghe xong, lập tức nói: “Nếu cũng coi như là hôn lễ thì sao có thể để một bên tự làm được! Như vậy đi, bên ông cũng đã tính ăn mừng cho hai đứa rồi, nếu bên thông gia cũng có ý định như vậy thì chúng ta đều làm thành tiệc cưới luôn đi, một hôn lễ hoàn chỉnh luôn.”
Dung Yên vội vàng nói: “Ông nội, không cần phiền toái như vậy đâu, cháu thấy hay là hai nhà cùng nhau làm đi, yến hội thì tổ chức ở tứ hợp viện của chúng cháu, dù sao chỗ đó cũng rộng, đủ cho việc tổ chức mà”
“Chủ ý này không tồi” Ông Tần không chút do dự nào liền đồng ý.
Những người khác của Tần gia cũng không có ý kiến gì.
Nhưng thời gian bảy ngày có hơi vội, bọn họ cũng muốn chuẩn bị thêm một chút.
Hai người Tần Dã với Dung Yên vẫn luôn ngồi chờ đến bốn giờ chiều, bởi vì lúc trước bọn họ đã nhắc qua là phải về bên nhà họ Dung ăn cơm.
Cho nên đều không ở lại nhà họ Tần dùng bữa tối.
Người đưa họ quay về vẫn là Tần Chân.
Lúc hai người đi còn mang theo quà của người Tần gia, đây là quà cho vợ chồng Dung Văn Minh, phần lớn đều là đồ ăn bồi bổ thân thể.
Tần Chân lái xe đưa người về cổng nhà họ Dung.
Dung Yên khách sáo nói: “Hay là anh vào nhà ăn bữa cơm rồi về.”
Tần Chân xua tay: “Lần này không được rồi, tôi phải quay về đơn vị một chuyến, không có thời gian, để lần sau đi! Lần sau nhất định đến cọ cơm của thím Dung một bữa, lâu rồi chưa được ăn, tôi nhớ tay nghề của thím Dung lắm đấy.”
Nói xong anh ấy liền lái xe rời đi.
Tần Dã xách theo đồ vật đi vào sân.
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ quay về nhà, vội vàng đi ra: “Tần Chân đâu rồi? Đi rồi sao? Sao không gọi cả cậu ấy vào ăn cơm?”
Dung Yên đáp: “Anh ấy có việc rồi”
Mẹ Dung vừa nghe có việc thì cũng không nói thêm nữa, dù sao một bữa cơm không quan trọng bằng công việc được.
Sau đó tầm mắt của bà dừng lại ở đống đồ Tần Dã xách trên tay, khiếp sợ đến mức mở to hai mắt.
“Đây là đồ lấy ở Tần gia về sao? Sao lại nhiều như vậy?”
Dung Yên trả lời tiếp: “Chỗ này còn ít đó mẹ, vốn dĩ bọn họ chuẩn bị nhiều hơn thế này nhiều.”
Tần Dã: “Mẹ, đây là đồ họ tặng cho cha với mẹ bồi bổ thân thể, nên để ở chỗ nào đây?”
Mẹ Dung có hơi ngượng ngùng: “......Vậy thì cho mẹ cảm ơn Tần gia các con nhé, còn đồ thì tạm thời cứ để ở nhà chính đi.”
Tần Dã nghe mẹ vợ bảo thế, liền xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà chính.
Lúc này, Tần Dư và Tần Mai đi đến trước mặt Dung Yên.
Hai đứa thu được một đống bao lì xì ở Tần gia, bây giờ đều đồng thời lấy ra khỏi túi đưa tới trước mặt Dung Yên.
Dung Yên nhìn bao lớn bao nhỏ lì xì kia, lại nhìn thoáng qua biểu tình của hai đứa nhỏ, không khỏi nhướng mày.
“Sao vậy, muốn cho chị?”
Hai anh em vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tất cả đều cho chị.”
Mẹ Dung kinh ngạc nhìn hành động này của hai đứa nó, trái tim lập tức mềm nhũn.
“Ôi, đây đều là bao lì xì của hai đứa mà, sao lại đem đi cho chị dâu làm gì? Mau mau cầm về đi!”
Trên đời này sao lại có hai nhóc con ngoan đến vậy cơ chứ?
“Cho chị dâu.” Cặp song sinh vô cùng kiên trì.
Dung Yên cười đến tít mắt: “Ôi, hai đứa có lòng như vậy sao chị nỡ từ chối được! Đây đúng là gánh nặng ngọt ngào mà. Thôi được rồi, chị đành cố gắng không phụ tấm lòng của hai đứa vậy.”
Sau đó lưu loát duỗi tay cầm bao lì xì về.
Mẹ Dung:....
Con gái nhà bà hình như có chút không biết xấu hổ.
Sao con bé có thể bày ra bộ mặt vui sướng như vậy rồi thu tiền lì xì của hai đứa em chồng được nhỉ?
Nhưng nhìn lại bộ dáng vui sướng của hai đứa em chồng ngốc nghếch, bà chỉ muốn đỡ trán.
Cái tình huống quái quỷ gì vậy?
Đây là cái gì mà…..Một người muốn đánh còn một người nguyện ý bị đánh sao….
Thôi được rồi! Chúng nó vui là được.
Bà mặc kệ.
Nhưng bà vẫn trừng mắt tức giận liếc xéo con gái nhà mình một cái: “Mẹ đi nấu cơm, còn hai món chưa nấu xong, một lát nữa là ăn được rồi.”