Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 422



Dung Yên trở lại phòng trên lầu.

Tần Dã đi theo cô vào trong: “Vợ, cho anh thêm một ít tiền.”

Dung Yên nghe thấy lời này, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp đưa cho chồng mình một trăm đồng.

“Không cần nhiều như vậy.” Tần Dã chỉ lấy năm tờ mười đồng, “Anh ra ngoài một lát.”

Dung Yên không biết anh muốn đi làm gì, nhưng cô cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Nhưng mà, cô lập tức nhớ tới một chuyện khác, đó là không gian của cô hình như đã được nâng cấp.

Nghĩ đến đây, cô đi đóng cửa, sau đó chốt cửa lại.

Rồi mới dùng ý thức của mình để kiểm tra... Quả nhiên, việc nâng cấp đã hoàn thành rồi.

Người Dung Yên đã ở trong không gian.

Thứ trực quan duy nhất cho cô thấy sự thay đổi chính là vùng đất đen trong không gian đã tăng gấp đôi, đúng ra phải nên như vậy.

Với lại…… Đồng tử của cô có chút chấn động.

Bởi vì có thêm một cái sàn giao dịch, chắc đây sẽ là nơi để bán hàng, trước mắt mở một cái.

Nói cách khác, cô có thể bán đồ.

Mẹ kiếp!

Tuyệt vời.

Suy nghĩ một chút, cô dự định thử xem.

Đầu tiên là đặt đồ vật trong siêu thị của không gian vào kệ để hàng…… Nhưng có lời nhắc không được đặt xuống.

Ngay sau đó trước mắt cô xuất hiện một vầng sáng, phía trên xuất hiện một dòng chữ: Kệ này chỉ buôn bán những thứ được trồng ở đất đen trong không gian, số tiền kiếm được chính là tiền đồng được dùng trong thời đại hiện tại.

Dung Yên:……

Có cá tính như vậy sao?

Tuy nhiên, điều cô hứng thú nhất là nửa câu sau này.

Nói cách khác, nếu cô bán đồ trồng được trên đất đen, vậy thì số tiền thu được có thể mang ra sử dụng bên ngoài đúng không?

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì cô không cần tốn công tốn sức đổi tới đổi lui nữa.

Nói cách khác, lúc cô thiếu tiền, không cần lại đến mua hàng từ siêu thị không gian, rồi lại bán ra bên ngoài nữa.

Sau này, sự tồn tại của siêu thị, chỉ để thuận tiện cho việc cô mua sắm.

Điều này thật tốt.

Nếu Tần Dã biết chuyện này thì chắc chắn sẽ càng vui mừng.

Đừng tưởng rằng cô không biết trong lòng Tần Dã vẫn luôn không vui khi cô lấy hàng mua từ trong siêu thị đem ra ngoài bán, anh chỉ sợ lỡ như bị phát hiện.

Nhưng, bây giờ bán gì đây?

Tầm mắt rơi trên hai mảnh đất đen kia.

Trước kia cô luôn trồng dược liệu trên mảnh đất đen đó, dù sao loại dược liệu được trồng ra cũng thuận tiện cho cô chế tạo thuốc.

Còn có nhân sâm…… Ngoại trừ việc chế thuốc thì đa số đều được cô đổi cho siêu thị không gian để nạp tiền mua sắm.

Bây giờ, hay là cô bán thử một gốc nhân sâm xem?

Nghĩ là làm, dù sao cô cũng không phải là người khó đưa ra lựa chọn.

Vì thế cô đến mảnh đất đen, thật cẩn thận đào một gốc cây nhân sâm.

Sau đó cô đặt trên kệ để hàng đó.

Về vấn đề định giá, cái này có chút khó khăn, bởi vì cô không biết được bán tới đâu.

Tuy nhiên, ngay sau đó đầu óc chợt lóe, cô quyết định dựa theo giá cả của thời đại này, dù sao tiền mà cô nhận được, chính là loại có thể sử dụng ở thời đại này.

Vì thế cô dứt khoát định giá 300 khối.

Đặt cũng đặt lên rồi, rất rõ ràng, không phải có thể bán đi ngay lập tức.

Dung Yên lại đợi một lúc, đồ vẫn còn ở đây.

Vì thế cô không chú ý nữa.

Lực chú ý của cô đổ dồn lên mảnh đất đen thừa kìa.

Mảnh đất này nên trồng gì đây?

Có một mảnh dược liệu là đủ rồi, dù sao tốc độ sinh trưởng cũng tương đối nhanh, đã đủ dùng.

Suy nghĩ một lát…… Cô đã có ý tưởng, hay là trồng trái cây trên mảnh đất này?

Đợi khi Tần Dã trở về liền nói với anh ấy một tiếng, để anh ấy đi mua cho cô một ít hạt giống trái cây đến.

Sau một lúc tìm tòi nghiên cứu trong không gian, cô liền ra khỏi không gian.

Mà lúc này Tần Dã đang đi tới trạm phế liệu.

Ông lão ở trạm phế liệu nhìn thấy anh, chỉ hơi ngẩng đầu, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.