Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 426



Lúc ấy bị thương nặng như vậy, bác sĩ đều nói về nhà chờ.

Kết quả……Người không chết, còn sống rất tốt, xem thân thể này, hình như còn béo hơn một chút so với lúc trước.

Điều này thật sự có chút khó tin.

“Đúng vậy, còn tốt.”

“Vậy trong khoảng thời gian này là ông đi chữa bệnh à? Trách không được lần trước tôi đi đến nhà ông, cả gia đình ông đều không có ở nhà, tôi có hỏi thăm láng giềng của ông thì bọn họ nói ông đã xuống nông thôn.”

Bởi vì người ông hỏi không phải là thím Kim, nên hỏi một câu thì đã hết ba câu là người kia không biết.

“Ông không có chuyện gì thì tốt rồi!”

Ông thật lòng vui mừng cho Dung Văn Minh.

Dung Văn Minh nhìn thấy ông thì cũng rất vui vẻ, “Lần sau có rảnh thì ghé qua nhà tôi uống rượu, đúng rồi, đây là Tiểu Tần, con rể của tôi, lần này tôi tới là muốn mượn ông một ít dụng cụ tiện tay, con rể của tôi muốn sửa một ít đồ vật, dùng xong dụng cụ thì sẽ trả về vị trí cũ.”

Thầy Trương vừa nghe thấy lời này, liền nhìn về phía Tần Dã.

“Lão Dung, con rể của ông không tồi nha!”

“Đúng là không tồi, đứa nhỏ này thành thật lại hiếu thuận.” Dung Văn Minh không keo kiệt mà khen ngợi.

Thầy Trương cười to, “Vậy thì ông có phúc rồi, đúng rồi, muốn mượn dụng cụ đúng không! Ở trên giá kia, tự mình lấy là được.”

Dung Văn Minh lập tức nói với Tần Dã: “Tiểu Tần, con qua bên kia lấy đi!”

Tần Dã lập tức đi về phía cái giá kia ……

“Lão Dung, con rể của ông đang làm gì?” Ông Trương tò mò hỏi.

“Bây giờ nó không đi làm ở nhà máy……” Câu tiếp theo Dung Văn Minh còn chưa nói xong thì đã bị ông Trương đoạt trước một bước, “Nếu mà không đi làm, vậy thì cậu ấy có thể đến trạm máy móc nông nghiệp, bên này đúng lúc có người vừa nghỉ việc, có thể sắp xếp cho cậu ấy tiến vào.”

Đương nhiên, việc này cũng phải nhìn mặt mũi của ông, chủ yếu là bạn bè của mình, con rể của bạn……Còn không phải tương đương với con rể của mình hay sao?

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, công việc này tất nhiên muốn để lại cho người của mình.

Dung Văn Minh nghe được lời này của ông Trương thì biết ông Trương sẽ không nói suông.

Ông ấy cười từ chối, "Không cần, con gái và con rể của tôi đang là sinh viên, năm nay bọn họ thi lên đại học, còn phải đi học."

Ông Trương đến nghe nói như vậy, lập tức liền giơ ngón tay cái lên, "Ôi chao, đây là người có ăn học nha! Người có ăn học tốt! Sinh viên tốt!"

Ông là thật lòng thấy vui mừng cho bạn cũ.

Con gái và con rể đều có tiền đồ, sau này sẽ không có người chê cười ông ấy không có con trai nữa.

Hai người trò chuyện một lúc lâu.

Bên kia Tần Dã đã sớm chọn xong dụng cụ, chẳng qua là thấy cha vợ cùng vị thầy Trương kia trò chuyện nhiệt tình, vì vậy cũng không có tiến lên quấy rầy.

Cũng may Dung Văn Minh cũng biết xong hết rồi, "Vậy được, hôm nay làm chậm trễ ông rất nhiều thời gian, vậy chúng tôi đi về trước, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp."

"Được, vậy thì ngày khác trò chuyện tiếp." Thầy Trương cũng đến ca, cứ một mực trò chuyện tiếp thì cũng không tốt.

Dung Văn Minh cùng Tần Dã rời kho hàng.

Bọn họ đạp xe đạp trở lại nhà...

Sau khi về đến nhà, Tần Dã liền đi mân mê đống rách nát kia.

Dung Yên nhìn thấy anh cũng không muốn nói nhiều, cũng sẽ không hỏi nhiều.

Mà cháu gái của thím Kim thì buổi tối tám giờ mới tới.

"Yên Yên mẹ..."

Lúc này cả gia đình Dung Yên đang ở trong sân hóng mát! Bọn họ đang ăn dưa hấu được làm lạnh bởi nước giếng.

Dưa hấu này là chạng vạng tối Dung Yên đi dạo xung quanh mua về, vẫn làm lạnh ở trong giếng nước.

Nghe được tiếng gõ cửa.

"Mẹ, là thím Kim tới đây!"

"Mẹ đi xem một chút." Mẹ Dung đứng lên đi mở cửa, khi thấy thím Kim cùng cháu gái của bà ấy liền biết ý đồ bọn họ tới đây.

"Chào thím!" Cháu gái thím Kim có chút câu nệ chào một tiếng, cô ấy tên là Hứa Quế Lan.

Mẹ Dung lập tức nói: "Mau vào."

Thím Kim khẽ đẩy cháu gái nhà mình một chút, sau đó đi vào.

Thấy trong sân đang ăn dưa hấu thì có chút ngượng ngùng, đúng là tới không phải lúc, nếu là đến chậm một bước thì tốt hơn.

"Ăn một miếng dưa hấu trước đi" Mẹ Dung cầm hai miếng tới, cho thím Kim và Hứa Quế Lan một miếng.

Hứa Quế Lan câu nệ không thôi, cô ấy là ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.

Nhưng mà thím Kim cũng không phải là người có tính tình ngượng ngùng, hai nhà bọn họ cũng thường xuyên cầm chút đồ ăn ngon đưa tới đưa đi.

"Quế Lan, ăn trước rồi nói sau."

Lúc này Hứa Quế Lan mới ngượng ngùng ăn.

Chờ sau khi ăn xong, thím Kim liền không kịp đợi nhìn về phía Dung Yên, "Yên Yên, thím đã dẫn người tới rồi, bây giờ cháu có tiện xem cho con bé không?"

Dung Yên gật đầu, sau đó bảo Hứa Quế Lan cùng cô đi vào gian nhà chính.

"Đi thôi, đi cùng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.