Lúc này thím Kim cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Dung Yên nhìn về phía thím Kim, "Thím Kim, trước hết thím để cho cô ấy đừng khóc nữa, ngoài ra để cho cô ấy chờ ở bên ngoài, cháu có lời muốn nói cùng với thím."
Thím Kim hoàn hồn, liên tục không ngừng nói: "... Ôi, được."
Quay đầu, "Quế Lan, cháu đừng khóc, nhanh đi ra bên ngoài đợi một lát, thím nói chuyện với Yên Yên trước."
Hứa Quế Lan chỉ đành phải lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Thím Kim thấy cô ấy đã đi ra ngoài, liền không kịp đợi mà hỏi: "Yên Yên, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Bà ấy không cho rằng là Dung Yên là người không hiền lành như vậy, rõ ràng có thể chữa hết, nhưng lại không chữa.
Dù sao cũng phải có nguyên nhân gì chứ?
Dung Yên nhìn thẳng về phía bà ấy: "Thím Kim, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đúng là cháu có thể chữa khỏi bệnh của cô ấy, nhưng mà phải để cho mẹ chồng cô ấy đi cùng đến đây. Nếu không cháu sẽ không chữa cho cô ấy"
"Lời này của cháu là có ý gì? Là để cho mẹ chồng Quế Lan tới, thì sẽ chữa cho con bé sao?" Thím Kim tỏ ra không hiểu.
"Cháu nói cho thím nói hiểu rõ một chút vậy! Cháu gái này của thím không được, đầu óc của cô ấy đã bị mẹ chồng mình tẩy não rồi, mới vừa nói mấy câu thôi mà cô ấy há mồm ngậm miệng đều là mẹ chồng tôi thế này, mẹ chồng tôi thế kia..."
Thím Kim có chút sững sờ, "Cái này, có vấn đề gì không? Chỉ nói lên con bé là một đứa con dâu hiếu thuận mà thôi”
"Cô ấy hiếu thuận là chuyện của cô ấy, nhưng mà cháu thì không muốn rước lấy phiền phức, tiết lộ cho thím một chuyện! Sở dĩ thân thể của cô ấy trở thành như thế này, chắc là do những loại thuốc kia của mẹ chồng cô ấy làm phá hủy. Cho nên, nếu như cháu kê thuốc, lỡ như bị mẹ chồng cô ấy phá hủy, vậy thì cuối cùng vẫn sẽ tìm tới cháu tính sổ”
Mẹ Dung há hốc mồm: ……
Mặt của thím Kim lại càng khiếp sợ, "Cháu nói thân thể của Quế Lan, là do thuốc của mẹ chồng làm hại? Chuyện này sao có thể? Bà ta không muốn ôm cháu sao?"
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng…….Trên đời này làm gì có mẹ chồng nào lại không muốn ôm cháu chứ?
"Cháu đã bắt mạch rồi, thân thể của cô ấy đã bị những thứ thuốc kia làm hỏng rồi, hơn nữa dược tính còn có chút mạnh, nếu như muốn giải quyết…….Phải dùng rất nhiều dược liệu trân quý, cũng phải tốn một số tiền không nhỏ. Hơn nữa, cô ấy vẫn nên giải quyết cho tốt chuyện trong nhà thì hơn, loại thuốc này, cũng chỉ có thể là người thân nhất trong nhà mới làm được, thím nói xem người này sẽ là ai? Là chồng cô ấy? Hay là ba mẹ cô ấy? Đừng quên, những thứ thuốc đó là do ai tìm tới? Là ai không cho cô ấy đi bệnh viện khám bệnh?"
Còn nguyên nhân thì Dung Yên cũng không biết, có lẽ ngay từ đầu gia đình này chỉ muốn thao túng con dâu mới về, để cho cô ta làm nhiều việc, lại không nghĩ tới sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này.
Đương nhiên, những cái này chỉ là do Dung Yên phỏng đoán, còn rốt cuộc chân tướng cụ thể thế nào thì đó là công việc của công an.
Thím Kim nghe xong cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời không tiêu hóa nổi.
Mẹ Dung cũng cảm thấy rằng hình như con gái bà phân tích đúng…..Nhưng sao vẫn cứ thấy mơ hồ thế nào ấy nhỉ?
Đương nhiên, cho dù bây giờ trong lòng bà có bao nhiêu nghi vấn đi chăng nữa thì cũng sẽ không hỏi ra miệng ngay bây giờ, khiến cho con gái khó xử.
“Thím Kim này, hay là chị quay về trước đi nhé.”
Không trị, kiên quyết không trị, thân thể đó là một phiền toái cực kì lớn.
Hơn nữa, nếu chuyện này thật sự giống như những gì con gái bà vừa suy đoán…..Một người mẹ chồng hạ thuốc cho con dâu để con dâu không thể mang thai, vậy chẳng phải là quá ác độc rồi sao??
Không, thậm chí hành động đó không phải là do người làm nữa rồi!
Người như vậy, nhất định phải tránh thật xa.
Không thể trách bà không có lòng thương được…..Con gái của ai người đó thương, bà cũng sẽ lo lắng cho con gái nhà mình.
Thím Kim có hơi loạn, nhất thời cũng không nghĩ được gì, cho nên cũng cảm thấy nên quay trở về trước thì tốt hơn.
Bà ấy lung tung gật đầu: ”Được.”
Nhưng ngay tại lúc này, Hứa Quế Lan nguyên bản đã rời đi lại từ bên cạnh vọt ra, thần sắc vô cùng kích động.
“Không thể nào, mẹ chồng tôi không thể đối xử với tôi như vậy được, chắc là cô nhầm rồi!”
Thanh âm kêu lên còn đặc biệt lớn.
Lúc này, sắc mặt ba người khác ở trong phòng không được tốt cho lắm.
Thím Kim vội vàng quát to: “Quế Lan, cháu làm trò gì vậy?”
Hứa Quế Lan lệ rơi đầy mặt nhìn thím Kim::Cô cả, mẹ chồng cháu tốt lắm, bà ấy không thể hại cháu thành bộ dáng này được.”
Thím Kim cũng cảm thấy không thể nào.
Nhưng mà, việc này nói như thế nào nhỉ…..Nếu thật sự không có mờ ám gì thì sao Dung Yên lại đi nói mấy lời đó được chứ.
Sâu trong lòng bà, vẫn tin tưởng lời của Dung Yên hơn.
“Chuyện này quay trở về rồi lại nói.”
“Cháu…..” Đầu óc Hứa Quế Lan rối tung, cô dứt khoát nhìn về phía Dung Yên, “Vì sao cô lại cho rằng thuốc đó là mẹ chồng tôi hạ chứ? Bà ấy vẫn luôn trông ngóng tôi sinh em bé, bà ấy vẫn luôn muốn được ôm cháu mà…..Là tại vì thân thể của tôi không biết cố gắng…..”