Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 429



“Tôi hỏi cô, bác sĩ có từng nói qua chuyện thân thể của cô bị thuốc ảnh hưởng không?”

Hứa Quế Lan theo bản năng gật đầu: “Có, có từng nói qua…..Nhưng đó cũng không phải là do mẹ chồng tôi mang đến…..Là tôi nhờ bà ấy mua những loại thuốc đó……Bà ấy chỉ là muốn tôi mang thai sớm một chút mà thôi…..Căn bản là không biết những thuốc đó có vấn đề…..”

Bỗng nhiên, cô ấy như nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức trợn tròn mắt: “Nhất định là mẹ chồng tôi bị người ta lừa rồi!”

Dung Yên:....

Mẹ Dung:.....

Cũng may bà sinh được một cô con gái có đầu óc tốt, nếu như sinh phải một cô con gái giống như Hứa Quế Lan thì chắc bà sẽ bị sự tin tưởng ngu muội đó làm cho tức c.h.ế.t mất.

Thật sự không phải là do bà khinh thường người khác hay gì, nhưng trên trán cô gái kia tựa như đang viết mấy chữ “ngu xuẩn” to đùng vậy, lại còn là loại có thể phát sáng ấy.

Thím Kim:....

Lần đầu tiên bà phát hiện ra, hình như cháu gái nhà mình lớn lên có chút vấn đề.

Chính là kiểu đầu óc không được tốt cho lắm.

Không khỏi nhớ đến câu Dung Yên nói lúc nãy: cháu gái bị mẹ chồng tẩy não rồi.

Lúc trước bà còn không hiểu, tẩy nào nghĩa là gì? Bây giờ có chút thông suốt rồi.

Nhìn bộ dáng hiện tại của cháu gái……Chính là đại biểu cho mấy chữ bị tẩy não đó đúng không?

Mẹ Dung bây giờ chỉ muốn đuổi người đi: “Thím Kim, hay là chị đưa cháu gái quay về trước đi.”

Không thể trách bà không có lòng đồng tình được.

Thím Kim cũng không nghĩ sẽ ở lại thêm, bà bây giờ thấy đau lòng muốn chết, không ngờ cháu gái lại biến thành bộ dáng này.

“Được, vậy tôi quay về trước.”

Sau đó quay sang nói với Hứa Quế Lan: “Chữa bệnh là chuyện lớn, không thể vội vàng làm ngay được, chúng ta đi về trước đi.”

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, mẹ Dung lại gọi bà lại.

“Phải rồi, thím Kim này, còn chuyện hạ thuốc, tôi hy vọng chị đừng nói con gái tôi ra nhé, nếu các người muốn đi chất vấn thì cứ bảo là nghe người khác nói thôi.”

Thím Kim lập tức gật đầu: “Tôi biết nặng nhẹ mà.”

Mẹ Dung nhìn bà ấy, sau đó lướt qua vẻ mặt chịu đả kích nặng nề của Hứa Quế Lan.

Nói chuyện không khách sáo chút nào.

“Nhưng mà cháu gái chị thì không biết nặng nhẹ chút nào, nếu cô ấy dám truyền chuyện này ra ngoài thì tôi đi tìm chị tính sổ đấy……Chuyện này liên quan đến sự an toàn của con gái tôi, tôi không thể ngó lơ được.”

Thím Kim lập tức nói: “Tôi sẽ không để nó nhiều lời đâu.”

Sau đó bà lại răn dạy Hứa Quế Lan: “Quế Lan, nếu cháu thật sự muốn có con thì tốt nhất quản cái miệng mình chặt vào.”

Vốn dĩ Hứa Quế Lan thật sự muốn mang chuyện này về kể cho mẹ chồng mình, nhưng nghĩ đến nếu mình nói ra sẽ khiến cho Dung Yên tức giận nên đành gật đầu: “Cháu sẽ không nói.”

Sinh con chính là chuyện mà cô ấy để ý nhất.

Cho dù chỉ có một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cô ấy cũng muốn bắt lấy nó.

Vì vậy không thể đắc tội với Dung Yên được.

Mẹ Dung lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái: “Hai người về đi, tôi không tiễn nữa.”

Thím Kim liền kéo Hứa Quế Lan rời đi.

Hai người vừa rời khỏi, mẹ Dung lập tức trừng mắt với Dung Yên: “Lúc trước con cứ bảo không biết trị không phải là được rồi sao?”

Nói một câu như vậy thì sẽ không rước phải cái phiền phức to đùng này.

Dung Yên nhướng mày: “Nhưng mà con biết cách trị mà. Sao con phải nói không biết trong khi con có thể chứ?”

Mẹ Dung:....

Tức c.h.ế.t bà.

Lúc này, Dung Văn Minh với ba anh em Tần Dã đều đi đến.

Vừa nãy bọn họ không có vào, bởi vì bọn họ tin hai mẹ con có thể xử lý tốt chuyện này.

Người đi rồi, bọn họ lập tức vào nhà ngay.

“Mẹ, thực ra có thể là Yên Yên chỉ đơn thuần là muốn đánh thức người phụ nữ vừa rồi thôi.” Tần Dã nói đỡ một câu cho vợ.

Dung Yên:...

Cảm ơn! Nhưng cô không có.

Cô chỉ muốn để Hứa Quế Lan thu phục mẹ chồng của mình, sau đó thì đưa tiền cho cô……Xem xét mặt mũi của thím Kim thì có lẽ cô sẽ chữa cho cô ấy.

Dung Văn Minh là người yêu thương con gái, không đành lòng nhìn bạn già tức giận với áo bông nhỏ của mình, vì thế vội vàng nói: “Được rồi, Yên Yên có tính toán của chính mình mà, đầu óc con bé tốt như vậy, sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng thôi.”

Mẹ Dung:.....Bà đã nói gì đâu? Chỉ mới bảo có một câu như vậy, mà giống như đã biến thành vai ác ức h.i.ế.p thiếu nữ nhà lành rồi.

Tức giận trừng mắt nhìn người vẫn luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh: “Được được được, con hiểu rõ, con có tính toán riêng, mẹ mặc kệ con làm gì thì làm đấy.”

Như thế cũng tốt, bà không nhọc lòng liền có thể bớt đi một sợi tóc bạc.

Dung Yên lập tức nói: “Sao có thể như vậy được, nếu mẹ mặc kệ con, vậy chẳng phải con sẽ mất đi phương hướng của mình à? Còn có…..tục ngữ có câu thế này, nhà có người già như có bảo vật, mẹ chính là định hải thần châm của nhà mình đấy.”

Mẹ Dung đen mặt.

Lại còn nhà có người già như có bảo vật……Bà nhìn qua già thế à, giống bà lão bảy tám chục tuổi thế à?

Dung Văn Minh đứng ở gần bà Dung nhất đều cảm nhận được rõ ràng, một cỗ lửa giận phát từ trong ra ngoài.

Ông cảm giác nếu mình không nhanh đi dập lửa thì con gái bảo bối của ông sẽ tiêu chắc rồi.

Vội vàng nói: “Đây là con ruột, con ruột đó…..Chúng ta không thể so đo với nó được, bà đừng nóng giận, nóng giận mau già…..”

Rất tốt, ông thành công rồi…..

Thành công dời đi lửa giận của bạn già lên người mình.

Mẹ Dung giống như gầm lên: “Dung Văn Minh……Ông nói ai già hả??”

Cả nhà giống như cũng bị một tiếng gầm này của bà làm cho rung chuyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.