Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 433



“Em……Cô cả của em nói cô ấy có y thuật cực kỳ tốt, cho nên em đi khám thử, em muốn sinh con cho anh……Cô ấy bảo thân thể em bị thuốc hủy hoại rồi, giống y hệt như bác sĩ nói……Hơn nữa, cô ấy bảo cô ấy có thể trị.”

Trong mắt của cô ta tuôn ra ánh sáng hi vọng: “Đại Toàn, cô ấy nói cô ấy có thể trị đó, em trị xong rồi thì có thể sinh con cho anh……Ngày mai chúng ta đi tìm cô ấy có được không?”

Cô ta muốn sinh hẳn mấy đứa, cho đến khi không sinh nổi nữa thì thôi. Còn chuyện ai hạ thuốc cô ta……đã không còn quan trọng nữa rồi.

Triệu Đại Toàn nhíu mày, anh ta còn chưa kịp nói gì, bà Triệu ở một bên đã nổi giận.

“Đó chính là một kẻ lừa đảo, nhưng mà, ngày mai cứ đi tìm cô ta đi, cô ta dám nói là tôi hạ thuốc, nếu không cho tôi giải thích thỏa đáng thì đừng hòng tôi bỏ qua cho cô ta!”

Hứa Quế Lan vừa nghe thấy mẹ chồng vẫn muốn đi tìm người ta gây sự, lập tức nóng nảy.

“Mẹ, nếu người ta nói có thể trị, vậy mẹ để cô ấy trị cho con trước có được không, cùng lắm chỉ mất có một hai tháng mà thôi…..Chờ đến khi con mang thai rồi…..Vậy cô ấy không phải là lừa đảo đâu, còn nếu như con không mang thai thì lúc đó chúng ta qua tố cáo cũng không muộn mà…..Đại Toàn, anh mau nói gì đi.”

“Thật sự có thể trị sao?” Biểu tình Triệu Đại Toàn đầy hoài nghi.

Hứa Quế Lan vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy có thể trị.”

Triệu Đại Toàn nghĩ một lúc, sau đó quay sang nhìn mẹ anh ta.

“Mẹ, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ nhìn xem sao đã.”

Bà Triệu không vui cho lắm: “Ngày mai qua đó.”

“Quyết định vậy đi, giờ cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Triệu Đại Toàn tự nhận đã xử lý xong mọi việc, vì thế liền xoay người đi về phòng.

Bên này Tần Dã tắm rửa xong về phòng, nhìn thấy vợ còn chưa ngủ, ngồi đọc sách ở một bên liền đi qua: “Vợ ơi đừng xem nữa, mỏi mắt.”

Dung Yên ngước mắt nhìn anh.

“Anh xem có thể mang một ít trái cây qua đây không. Em muốn trồng thêm trong không gian, không gian lại thăng cấp rồi, có thể bán đồ ra ngoài, mặc dù chỉ là đồ được trồng ở bên trong đó thôi.”

Tần Dã có chút ngốc, bán đồ sao?

“Về sau, chúng ta không cần mạo hiểm lấy đồ sẵn có ra buôn đi bán lại nữa.” Dung Yên vừa nói xong, Tần Dã lập tức tiếp lời: “Vậy ngày mai anh sẽ đi xem, cây ăn quả gì cũng được sao?”

“Đúng vậy. Nhưng em muốn thêm ít rau xanh nữa, mấy loại hạt giống đều mua một ít đi, để em thử.”

Tần Dã gật đầu: “Được.”

Trong lòng anh đã có tính toán phải mua cái gì.

Quan trọng nhất phải là thứ mà vợ anh thích ăn.

“Ngủ thôi!” Dung Yên bỏ sách xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Tần Dã lập tức cầm sách lên để ra bàn cho cô, sau đó xốc màn leo lên giường.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm người sắc mặt hồng nhuận kia, dương như cô là thứ quả mê người nhất trần gian vậy.

“Vợ ơi…..” Thanh âm vừa trầm lại vừa khàn.

Dù là ánh mắt của anh, hay là thanh âm quyến rũ kia, hoặc là nhiệt độ cơ thể cũng đều đang mãnh liệt tỏa ra tín hiệu khát cầu.

Dung Yên:....

Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô thể mà lại là nóng quá.

Thân nhiệt này của anh nếu đặt ở mùa đông thì đúng là một cái lò sưởi di động hoàn mỹ.

Nhưng bây giờ là mùa hè…..Cô đã nóng không muốn làm người rồi, giờ mà để cái lò như anh thò qua làm chút vận động săn sóc gì đó….

Dung Yên cảm thấy hay là thôi đi!

Nhưng mà khoảnh khắc đôi môi mềm lạnh kia nhẹ dán lên môi cô, tất cả suy nghĩ lý trí ở trong đầu đều bay sạch.

Dung Yên không có lập trường cảm thấy cô có thể cùng với anh đẹp trai này thảo luận một chút về nguồn gốc khởi sinh của con người gì đó……Dù sao ở cái niên đại này không có điện thoại máy tính hay internet, hoạt động về đêm cũng chỉ có cái này vui mà thôi.

Cũng may phòng của hai người cách âm rất tốt, cho nên động tĩnh gây ra không lớn chút nào……

Ngày hôm sau, Tần Dã vô cùng sảng khoái thức giấc, nhìn vợ đang ngủ say, anh không nhịn được nhếch miệng cười.

Anh mặc quần áo chỉnh tề rồi đứng dậy, sau đó bước ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng, tiện tay đóng cánh cửa sau lưng.

Lúc anh ra ngoài, tình cờ nhìn thấy em gái Tần Mai cũng đang từ phòng bên cạnh đi ra.

“Anh cả!” Tần Mai vội vàng chào hỏi.

“Sao em dậy sớm thế? Em có thể ngủ thêm một lát nữa mà.” Đối diện với em gái mình, khuôn mặt lạnh lùng của Tần Dã trở nên dịu dàng hơn một chút. “Có phải nóng quá không ngủ được không?"

Tần Mai lắc đầu, “Không nóng, em dậy sớm đọc sách, sẽ dễ nhớ hơn.”

Khi khai giảng vào tháng 9, cô bé không muốn kết quả học tập của mình kém như vậy, cô bé nghe nói có thể sẽ có kỳ thi nhập học nữa đó.

Cô bé không muốn thành tích của mình quá tệ.

Hơn nữa, những gì giáo viên dạy ở thành phố có thể sẽ khác với những gì giáo viên ở thị trấn đã dạy, cho nên cô bé vẫn phải nỗ lực thêm mới được.

Tần Dã nghe thấy em gái siêng năng học tập như vậy, anh có chút vui vẻ,“Vậy em xuống nhà đi!"

Tần Mai gật đầu,“Vâng ạ, anh cả!"

Lúc này, Tần Dã nheo mắt nguy hiểm: “Em trốn ở đó làm gì?”

Anh vừa nói câu này, Tần Mai có chút ngạc nhiên, cô bé còn chưa kịp nhìn theo ánh mắt của anh cả, Tần Dư đứng phía sau cánh cửa hé mở đã đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.