Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 443



Mẹ Dung vừa rửa bát xong đi ra ngoài, nghe thấy lời này, bà ấy vô cùng cảm động.

Bà ấy tưởng con rể đang mày mò cái gì đó, nhưng cuối cùng con rể lại làm cho bà ấy một chiếc xe đẩy tay có thể chạy như xe đạp.

“Cái xe này của con rất tuyệt đó.”

Tần Dã hơi đỏ mặt: “Những thứ này đều cũ rồi, làm xong rồi cũng không biết có dùng tốt hay không nữa.”

Mẹ Dung liền nói: “Chắc chắn là dùng tốt rồi.”

Cho dù dùng không tốt, thì đó cũng là một phần tâm ý của con rể mà!

Dung Văn Minh có chút ghen tỵ, muốn lấy lòng mẹ vợ nhiều như vậy sao? Sao con không lấy lòng người bố vợ này đi?

Nhưng mà ông ấy vẫn rất hào hứng: “Cái này dùng gỗ cũng không tệ đâu”.

Tần Dã: “Bởi vì chúng ta không có dụng cụ hàn, hơn nữa chúng ta cũng không có tấm sắt, cho nên chỉ có thể dùng gỗ để đóng xe này thôi.”

Mẹ Dung vô cùng vui mừng: “Cái xe này tốt lắm rồi”

Nếu bà ấy thật sự lái cái xe này đi ra ngoài thì hàng xóm láng giềng còn không ghen tị đến c.h.ế.t sao.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng còi ô tô vang lên.

Dung Văn Minh: “Mẹ Yên Yên, hình như tôi nghe thấy tiếng còi ô tô, có phải nhà chúng ta có khách không? ”

Ông ấy nghĩ như vậy, nguyên nhân chính là ở khu vực của họ hình như không có thân thích nhà nào có ô tô, chứ đừng nói đến những người hàng xóm láng giềng.

Trong mấy nhà gần đây... Không có gia đình nào giàu có hơn gia đình bọn họ.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là gia đình ông ấy giàu có, ý ông ấy là gia đình nào cũng không dư dả.

“Tôi đi xem thử.” Mẹ Dung cũng có ý tưởng giống như Dung Văn Minh.

Điều bà ấy nghĩ là Tần Chân tới rồi.

Bà ấy còn chưa kịp đi mở cửa thì bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, còn có giọng nói của Tần Chân: “Chú Dung, thím, mọi người có nhà không? ”

“Có, có ở nhà.” Mẹ Dung biết ngay là Tần Chân, bà ấy vừa đáp lời, vừa bước nhanh hơn.

Khi bà ấy mở cửa và nhìn bên ngoài... Bà ấy có chút bối rối.

Tần Chân cười nói: “Thím, ông nội cháu đến thăm mọi người đây.”

Ông Tần khẽ gật đầu với mẹ Dung, vẻ mặt thân thiện: “Bà thông gia, tôi đột ngột đến đây, thật sự làm phiền rồi!”

Mẹ Dung nhanh chóng hoàn hồn lại, vội vàng đáp: “Không làm phiền, không làm phiền, mời ông vào nhà.”

Bà ấy lập tức tránh sang một bên để cho khách vào.

Mẹ Dung quay đầu lại, hét lớn với hai người trong sân: “Cha Yên Yên, Tần Dã, ông thông gia đến rồi.”

Dung Văn Minh và Tần Dã:……

Lúc này ông Tần đã vào sân rồi.

Dung Văn Minh nhìn thấy ông nội Tần là một người rất có tinh thần, khuôn mặt giống Tần Dã đến bảy tám phần, ông ấy liền biết tại sao Tần Chân lại kết luận Tần Dã là em họ của cậu ấy rồi.

Ông ấy bước tới và nói:“ Ông thông gia, mời ông vào nhà ngồi...”

Ông Tần nhìn Dung Văn Minh, ông ấy mỉm cười dịu dàng từ ái: “Hôm nay tôi vội vàng đến đây, cũng không thông báo trước cho Tần Dã và cháy dâu, thật sự quá thất lễ rồi”

“Không thất lễ gì cả, chúng ta đều là người một nhà mà, ông thông gia đến chơi, chúng tôi vui mừng còn không kịp nữa… Mẹ Yên Yên, bà mau đi pha ít trà đi….”

Mẹ Dung nhanh chóng trả lời: “Được, mọi người ngồi đi.”

Sau đó bà ấy nhanh chóng bước vào bếp.

Tần Chân đang chuyển quà cáp vào nhà, anh ấy chuyển một lượt rồi hét lên với Tần Dã và Tần Dư vừa mới ra khỏi nhà: “Tần Dã, Tần Dư, hai em mau đến chuyển đồ với anh đi.”

Lần này bọn họ chất đầy quà lên xe, cho nên lần này chỉ có ông Tần ngồi trên xe, không để những người khác trong nhà họ Tần đến đây cùng.

Tần Dư chạy tương đối nhanh.

Bởi vì lúc nãy Tần Dã đang làm việc dở dang, cho nên anh phải rửa tay.

Sau khi rửa tay xong, anh bước đến trước mặt ông nội Tần: “Ông nội, sao ông lại đến đây? ”

Ông Tần nhìn cháu trai lớn của mình, cười nói: “Ông vốn định ngày mai rồi đến, nhưng nghe nói ở đây có người gây chuyện, nên ông và Tần Chân dứt khoát quyết định hôm nay đến đây xem mọi chuyện đã được giải quyết chưa? ”

Dung Văn Minh không ngờ chuyện này lại lan đến tai ông nội Tần, xem ra tin tức truyền đi rất nhanh.

Ông ấy vội vàng nói: “Làm phiền ông nhọc lòng rồi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

“Không có chuyện gì thì tốt rồi!” Ánh mắt của ông nội Tần dừng lại ở chỗ cái xe Tần Dã đang làm lúc nãy: “Cháu đang làm gì vậy? ”

Nụ cười của Dung Văn Minh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: “Đây là chiếc xe ba bánh do Tiểu Tần làm ra, nói là để tiện cho vợ tôi dùng, tay nghề của thằng bé khá lắm.”

Ông Tần nghe cha Dung nói như vậy, ông ấy cảm thấy rất hứng thứ.

Vì vậy ông ấy liền bước đến xem thử.

“Cái xe này khá tốt đó!”

Dung Văn Minh: “Còn không phải sao, năng lực thực hành của Tiểu Tần thật sự rất giỏi!”

Bên này, Tần Mai đã đi lên lầu gọi Dung Yên rồi.

“Chị dâu cả, chị dâu cả…”

Dung Yên nghe thấy giọng nói của Tần Mai liền mở cửa đi ra: “Sao vậy? Có ai đến nhà à? ”

Cô vẫn chưa nghe ra là ai đến chơi, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện mà thôi.

Tần Mai lập tức nói: “Là ông nội đến chơi! Ông nội đến cùng với anh họ của em.”

Điều này khiến Dung Yên có chút kinh ngạc, sao lại đến lúc này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.