Tần Dã nhìn thấy ánh mắt của vợ, vội vàng nói với mẹ vợ: “Mẹ, trong nhà có hai đứa nhỏ, chúng con không muốn mẹ quá vất vả, hay là thuê người đi! Như vậy đến lúc đó Yên Yên cũng có thể tự do làm chuyện của cô ấy.”
Dung Văn Minh hiểu rõ ý của con gái và con rể, đơn giản là không muốn bà lão nhà ông ấy quá vất vả.
Vì thế cũng nói theo một câu: “Nếu bọn nhỏ đều nói như thế, vậy thì thuê một người đi!”
Mẹ Dung không đồng tình lắm, vì thế cũng không bị thuyết phục.
“Đứa nhỏ trong mấy tháng này còn nhỏ, mẹ có thể lo được, vậy đi, đợi đến khi bọn chúng lớn hơn một chút, nếu mẹ thật sự không lo được hết việc thì thuê cũng không muộn.”
Cả nhà thấy bà ấy nói như vậy thì cũng không nói thêm nhiều về chuyện này nữa.
Dù sao trong khoảng thời gian này Dung Yên cũng không muốn đi làm, cô ở nhà trông con…… vẫn được.
Thời gian nghỉ phép của Tần Dã đã sớm kết thúc, ngày mười lăm tháng giêng anh liền bắt đầu đi làm.
Thời gian tan làm mỗi ngày đều là 8 giờ về nhà.
Vào lúc 6 giờ sáng, anh sẽ đi làm.
Dung Yên cũng không biết vì sao anh lại phải về…… Không vất vả sao?
Cô đã từng bảo anh ở lại ký túc xá trong đơn vị, nhưng mà Tần Dã không đồng ý.
Anh thích về nhà hơn, dù chỉ có một chút thời gian buổi tối, nhưng mà anh có thể nhìn thấy vợ và con…… Anh cảm thấy rất có sức sống.
Nếu Tần Dã đã khăng khăng như vậy.
Dung Yên cũng tùy anh.
Cũng may hiện giờ anh đã có xe nên cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.
Chớp mắt, đã đến lúc Tần Dư và Tần Mai thi đại học.
Vợ chồng Dung Văn Minh còn hồi hộp hơn so với người trong cuộc.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì hai anh em phải thi đại học, còn hai đứa nhỏ kia cũng lớn hơn một chút, tràn đầy năng lượng.
Mẹ Dung trông coi cũng có chút lực bất tòng tâm, vì thế cũng không từ chối việc con gái đi thuê một dì nấu ăn và giúp chăm sóc con,.
Khỏi phải nói, có người giúp đỡ nấu cơm và chăm sóc hai đứa nhỏ, bà ấy đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Chị đưa các em đi.” Dung Yên nói như vậy.
Hai anh em nghe thấy chị dâu muốn đưa bọn họ đi thi đại học, bọn họ rất hào hứng.
“Thật ra không cần đưa chúng em……” Tần Dư nói.
Nếu như Dung Yên không thấy cậu ấy cong khóe miệng thì còn tưởng rằng cậu ấy thật sự không muốn cô đưa đấy.
Thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Xem như để cho chị trải nghiệm việc đưa người đi thi đại học được chưa?”
“…… Được.” Tần Dư cười toe toét.
Thiếu niên đã cao lớn cường tráng, ngoại hình phi phàm, đẹp trai khiến người ta phải hét lên.
“Đi thôi! Hôm nay chị lái xe đưa các em đi.” Hôm nay Tần Dã cố ý để xe lại cho cô lái.
“Được.” Tần Dư và Tần Mai lấy đồ của mình rồi đi ra ngoài.
Mẹ Dung còn muốn dặn dò một chút, nhưng nghĩ lại cũng đã nói đủ rồi nên không cần nói thêm nữa.
Nếu không phải bà ấy muốn ở nhà trông coi con thì bà ấy cũng rất muốn đi.
Dung Yên đi ra ngoài, sau khi cô lên xe, thì khởi động xe……
Đợi đến khi chạy đến bãi đất trống bên ngoài trường học, xe dừng lại.
Dung Yên quay đầu nhìn về phía hai người ở ghế sau: “Xuống xe, chúc các em thi đại học thuận lợi, nhớ kỹ giữ bình tĩnh là được, đừng căng thẳng, tin rằng các em sẽ thể hiện xuất sắc hơn bình thường.”
Hai anh em đúng là không hề căng thẳng.
Tần Mai: “Chị dâu, vậy chị đi về trước đi! Chúng em thi sẽ rất lâu đấy! Đến lúc thi xong chúng em sẽ tự về.”
“Chuyện này các em không cần lo lắng, mau xuống xe.”
Hai anh em không ở lại lâu, sau khi bọn họ xuống xe liền đi về phía trường học……
Dung Yên thật sự không bước xuống xe, tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy hai anh em họ bước vào trường.
Đối với chuyện hai anh em thi đại học, cô cũng không lo lắng nhiều, dù sao thành tích của hai anh em đều rất tốt.
Thời gian thi đại học là ba ngày.
Cả ba ngày này Dung Yên đều đưa đón.
Đợi sau khi kết thúc, mẹ Dung liền làm một bàn đồ ăn lớn cho bọn chúng.
Kế tiếp là lúc chờ kết quả, về nguyện vọng…… Hai anh em đều có trường học mục tiêu của riêng mình.
Tần Mai ở nhà thì giúp trông coi cháu trai và cháu gái, cô bé vô cùng thích cặp tiểu bảo bối này.
Đợi đến khi có kết quả thi đại học, người trong nhà cực kỳ hào hứng.
Tuy nhiên, Tần Mai không giành được vị trí đầu tiên, bị một nam sinh trường trung học khác giành mất.
Tần Mai đứng thứ hai, nhưng điều này cũng đủ để cô bé thấy vui vẻ rồi.
Thành tích của Tần Dư tuy không tốt như Tần Mai, nhưng vẫn rất tốt, cậu được nhận vào trường Đại học Quốc phòng.
Còn Tần Mai thì đỗ vào Viện Mỹ Thuật mà cô bé thích nhất, cô bé vào trường Mỹ Thuật với điểm số cao, khiến rất nhiều trường học đều thấy tiếc nuối.
Thậm chí có giáo viên còn khuyên nhủ!
Nhưng ý cô bé đã quyết.
Vậy thì chỉ có thể tùy cô bé.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè…… Tần Dư đều nhập ngũ để huấn luyện đặc biệt như những năm trước, còn Tần Mai lại ở nhà giúp trông coi hai đứa cháu nhỏ, thời gian rảnh thì cô bé sẽ vẽ tranh.
Đợi đến sau khi khai giảng, Tần Dư ở trọ trong trường, còn Tần Mai thì về nhà mỗi ngày, dù sao trường học cũng cách nhà không xa.
Ngày tháng âm thầm trôi qua.
Dung Yên vẫn tham gia làm việc trong bệnh viện quân đội, tuy nhiên, không phải ngày nào cô cũng đi làm.
Mà là một tuần tập trung hai ngày, một ngày xem bệnh, một ngày là thời gian phẫu thuật…… Tương đương với chuyên gia được chỉ định đặc biệt.
Còn thời gian khác thì cô cứ tùy ý.
Vì thế, một tuần chỉ có hai ngày là tương đối bận một chút, thời gian còn lại, thật ra cô cũng không rảnh rỗi.
Bởi vì cô còn viết tiểu thuyết, nhưng mà, cô không còn vẽ truyện tranh nữa.
Có thể nói…… Thu nhập của cô khá cao, bởi vì cô còn đứng tên một xưởng điều chế thuốc, ngoài ra, cô cũng có hợp tác với nhà máy dược phẩm nhà nước.
Sau khi Tần Mai tốt nghiệp…… Cô bé ra nước ngoài bồi dưỡng.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Cô gái nhỏ nhút nhát năm đó lại chủ động xin ra nước ngoài.
Tiền đồ của Tần Dư thì càng khỏi phải nói, sau khi cậu ấy tốt nghiệp liền gia nhập quân đội……
Vào năm cậu ấy hai mươi tám tuổi, mới hẹn hò với người yêu, là cô gái trong đoàn văn công mà cậu ấy gặp trong một buổi biểu diễn thăm hỏi ở quân đội.
Là một cô gái rất mạnh mẽ.
Cũng rất đẹp.
Còn Tần Mai sau khi du học trở về liền kết hôn với cháu trai cả của Tề Ngạn…… Cũng chính là Tề Toàn, bạn trong nhóm của Tần Dư năm đó.
Sau khi kết hôn, hai người cũng sinh một cặp song sinh.
Tần Dư kết hôn chậm hơn Tần Mai một chút, cậu ấy hẹn hò với người yêu ba tháng mới kết hôn.
Sau khi kết hôn, cậu ấy với vợ cũng sinh một cặp song sinh.
Không thể không nói, gien song sinh nhà bọn họ vẫn rất mạnh.
Dung Văn Minh cũng đã sớm về hưu, hai vợ chồng già không cần chăm sóc con cái nữa.
Con của Tần Dư và Tần Mai đều có người chăm sóc.
Huống hồ, sau khi hai anh em kết hôn, thì đều sống ở nhà riêng……
Hai vợ chồng già sống đến 90 tuổi liền ra đi thanh thản.
Bọn họ nhìn thấy cháu trai và cháu gái của mình từng người kết hôn sinh con, từng người đều có thành tựu…… Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống đã là trọn vẹn rồi.
Còn sau khi Tần Dã về hưu, thì cùng Dung Yên đi khắp nơi ngắm phong cảnh…… Vào thời trẻ, anh bận rộn với công việc nên thời gian nghỉ phép rất ít.
Vì thế sau này về hưu, hai vợ chồng giống như yêu nhau lần nữa vậy, những nơi có phong cảnh đẹp khắp cả nước đều lưu lại bóng dáng của họ.
Cho đến khi bọn họ không thể đi được mới thôi, lúc này mới về nhà dưỡng lão……
Dung Ấp thừa kế xưởng điều chế thuốc, cậu có tài năng kinh doanh rất mạnh, tự mình sáng lập công ty liên quan đến bất động sản và các ngành công thương nghiệp.
Chỉ trong ba năm đã biến bản thân thành người giàu nhất cả nước, là người giàu có lại còn rất trẻ.
Bởi vì cậu bắt đầu gây dựng sự nghiệp lúc 18 tuổi, nói cách khác…… Lúc cậu 21 tuổi thì đã là người thành công.……
Còn Tần Vi không thích kinh doanh, vì thế không muốn nhận xưởng chế thuốc của mẹ, nhưng cô bé cực kỳ thích y học, cũng thừa hưởng tài năng y học của mẹ mình.
Tuổi còn trẻ mà đã có y thuật cực cao……
Cuộc đời này của Dung Yên và Tần Dã sống cực kỳ hạnh phúc, lúc về già thật sự là con cháu đầy đàn……