Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 122: Pn7



Dưới sự thúc giục liên thanh của mẫu thân đại nhân cùng với ánh mắt mạc danh kì diệu hiện tại xem ra rất giống đói bụng của nam nhân, Trần Lạc bất đắc dĩ làm một bữa tiệc lớn, chờ đến bưng hết thức ăn lên bàn, còn không có một câu tán dương, chỉ thấy mẫu thân nhà mình vây quanh hỏi han cái Trần Lăng kia, rất giống Trần Lăng mới là nhi tử nhiều năm không về nhà chứ không phải cậu

Vốn cho là mình sẽ sinh khí, nhưng Trần Lạc lại kì diệu phát hiện mình thế nhưng rất sung sướng, cái loại cảm giác này nói thế nào nhỉ,  giống như là dẫn về một người yêu mà người nhà rất có khả năng không vừa mắt, kết quả nhóm người lớn nhà mình cũng rất thích đối phương

Phi phi phi, cái so sánh quỷ dị gì vậy

Trần Lạc âm thầm phỉ nhổ chính mình một câu, sau đó bưng bát yên lặng và cơm

“Đừng chỉ ăn cơm, cái này cho ngươi” Thời điểm Trần Lạc đang thất thần, chỉ thấy Trần Lăng kẹp lên một đũa đồ ăn bỏ vào trong bát cậu, cúi đầu vừa nhìn, đúng là món đồ ăn mà cậu yêu nhất “Ta nhớ rõ ngươi thích ăn cái này”

Trong lòng Trần Lạc sợ hãi, người này cũng quá dốc sức để diễn đi, làm sao lại biết cậu thích ăn cái gì. Cảm ơn xong, Trần Lạc không chút để ý ăn cơm, liếc mắt thấy ánh mắt hận không thể dính trên người Trần Lăng của Tô Vũ, tự cho là tìm được nguyên nhân, ánh mắt nhíu lại

Hừ, con nhóc này thế nhưng vì nam nhân mà bán tiểu gia! Tô Vũ ngươi chờ xem!

Lúc này, Tô Vũ nghĩ: rõ ràng đều quen thuộc như vậy, trần ca thế nhưng còn bảo không quen biết người ta, thật sự là tra nam!

A? Tra ở đâu?

Thời điểm băng sơn mỹ nam không tỏ vẻ gì đã có thể mê đảo một đống người, huống chi vì lấy lòng cha mẹ huynh đệ (Tô Vũ: ?) của bảo bối nhà mình, toàn bộ hành trình sau cơm chiều, trên mặt Trần Lăng đều tươi cười, quả thật biến thành ngưu lang, vất vả đến không thể vất vả hơn

Sau khi tiểu lạc khôi phục kí ức nhất định sẽ bị ta cảm động!

Đương nhiên, lúc phân phối phòng, thời điểm Trần Lạc bị phân đến cùng một phòng với Trần Lăng, Trần Lạc rốt cuộc không nhịn được

“Mẹ, nơi này không phải còn một gian phòng khách sao, để Trần Lăng một người một phòng cũng rất tiện a”

Trần mẫu quay đầu nhìn nhìn phòng Trần Lạc chỉ, sau đó đáp “Đây là phòng dành cho tiểu Vũ, sao có thể để một đại nam nhân vào ở?”

Vẻ mặt Trần Lạc khó có thể tin “Tô Vũ không phải ở cách vách sao, nàng lẽ nào không tìm được một phòng cho mình sao?”

Tô Vũ cười lạnh “Trùng hợp buổi tối hôm nay ta muốn cùng bá mẫu tham khảo cảm tưởng nhi tử bên ngoài lẻ loi nhiều năm, ngươi có ý kiến gì không!”

Trần Lạc giãy dụa “Nhưng phòng mẹ ta không phải còn có ba ta sao”

Trần phụ an tĩnh đi qua bên người Trần Lạc, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, dùng hành động tỏ vẻ ủng hộ lão bà nhà mình.

Cuối cùng Trần Lạc chỉ phải ngoan ngoãn mang Trần Lăng về phòng ngủ của mình

“Nghe, ngày mai chúng ta đi làm kiểm tra một lần nữa, sau khi xác định thân thể ngươi không có vấn đề gì thì ngươi có thể đi” Trần Lạc ngồi đối diện Trần Lăng, bày ra tư thế đàm phán

Trần Lăng nhướng đầu mày, đang muốn mở miệng, lại bị Trần Lạc chặn đứng “Ngươi xem, ngươi cũng biết rõ nhà của ta ở đâu, không cần lo ta sẽ chạy trốn. Ngươi có công tác của chính mình, người nhà, cũng không thể trường kì ở lại nhà ta đi. Đúng rồi, ngươi ở đâu, ngày mai sau khi kiểm tra ra không có việc gì ta sẽ đưa ngươi về nhà”

Trần Lăng lén chuyển đảo mắt châu, nhớ tới cái mà ngày hôm qua xem được trên cái gọi là TV ở nhà tiểu đệ, thực thuận miệng nói ”Ta mất trí nhớ”

“Mất trí nhớ?” Trần Lạc cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, ”cũng không phải đang đóng phim thần tượng…”

Nhưng mà bề ngoài Trần Lăng rất có tính lừa gạt, một người trông có vẻ phi thường đáng tin cậy như vậy lại lộ ra bộ dáng mờ mịt không biết làm sao, Trần Lạc xuẩn manh lập tức liền bị lừa, cậu tham đời trước tử (ha ha???) “Thời điểm đến bệnh viện sao không nói sớm! Trời ạ! Đi,  nhanh đi bệnh viện kiểm tra đầu một chút!”

Trần Lăng bắt lấy ống tay áo Trần Lạc đáp “Không sao”

“Đây chính là đầu đó đại ca, ngươi có thể để tâm một chút hay không”

Trần Lăng đào đào túi áo, móc ra một thứ mà sáng sớm nay trước khi ra cửa tiểu đệ (thuộc hạ) hiếu kính cho hắn, nghe nói đây là tiền của thế giới này, cái này cũng rất quý, nói như thế nào cũng phải đưa cho người yêu nhà mình để cậu tiêu xài (*mắt long lanh* cao phú soái!)

“Cái này cho ngươi”

Tràn lạc nhìn thẻ tín dụng trong tay Trần Lăng, kì quái ngắm Trần Lăng, lại càng xác định là người này mất trí nhớ, bằng không sao lại ngay cả thẻ tín dụng cũng không nhạn ra. Bất quá cậu vẫn tiếp nhận thẻ tín dụng, tinh toán ngày mai sau khi mang Trần Lăng đi kiểm tra, liền tra một chút tin tức của thẻ tín dụng này, đưa Trần Lăng về nhà

Chờ đến đêm khuya, hai người mặt đối mặt nằm trên một chiếc giường, Trần Lạc lại càm thấy quái dị. Từ nhỏ cậu liền có phòng riêng của mình, ngủ một mình cũng đã lâu, lúc này đây cùng nằm trên một cái giường với một người xa lạ như Trần Lăng chẳng những không có cảm giác không thích ứng, tình huống trước mắt lại cho cậu một loại cảm giác cực độ quen thuộc.

Nhưng loại ý nghĩ này không duy trì liên tục được bao lâu, buồn ngủ tràn ngập đại não, Trần Lạc ngáp một cái, nặng nề đi ngủ

Ánh mắt nhắm chặt của Trần Lăng mãnh liệt mở ra, hắn an tĩnh nhìn Trần Lạc nằm tên giường, cuối thân mình nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán của cậu, xoay người xuống giường từ từ đi ra ngoài cửa sổ.

Trở lại khu biệt thự nổi danh B thị, Trần Lăng trực tiếp tiến vào nhà Trầm Ngôn

Lúc này cả biệt thự đều sáng đèn, trừ bỏ đại sảnh, không có một phòng có người, Trần Lăng thu hồi phi kiếm, đứng ở trong sân, thả ra thần thức cảm thụ khí tức bên trong biệt thự, trong con ngươi lạnh đi vài phần

Đúng vào lúc này, cửa biệt thự được mở ra, Trầm Ngôn dây dưa cùng một chỗ với một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng, bị đá một cước té lên mặt đất

Trầm Ngôn ngẩng đầu một cái, liếc nhìn thấy Trần Lăng đứng ở trong sân, khuôn mặt nguyên bản tức giận nhất thời hiện lên thần sắc mừng rỡ “Sư phụ! Sư phụ cứu ta!”

Không sai, một phen biểu hiện hôm qua của Trần Lăng triệt để biểu lộ thân phận thế ngoại cao nhân của hắn, mà Trầm Ngôn tâm tâm niệm niệm muốn đả đảo nam nhân mặc áo sơmi trắng không chút do dự liền bái sư, Trần Lăng ôm ý tưởng tạo ra thế lực của chính mình trên thế giới này biết thời biết thế liền đồng ý. Chẳng qua đối với hắn mà nói, thân phận Trầm Ngôn càng giống thủ hạ hơn là đồ đệ

Bốn phía cũng không có người khác, lão quản gia cũng không ở trong biệt thự, Trần Lăng cũng không có che dấu, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Trầm Ngôn cùng người trẻ tuổi đang dây dưa cùng hắn liền nhanh chóng tách ra, đứng cách nhau khá xa

Trầm gia gia đại nghiệp đại, Trầm Thần là con trưởng trong nhà, Trầm Ngôn trên danh nghĩa là em trai của Trầm Thần, kì thực hắn là con của chi thứ, thời điểm hắn còn nhỏ cha mẹ hắn vì cứu cha mẹ Trầm Thần mà chết, hắn cũng được người mang vào chủ gia, trở thành em trai Trầm Thần

Trần Lăng xuất hiện lúc này hoàn toàn giải quyết sự nghi hoặc của Trầm Thần, hắn híp híp mắt, dùng ánh mắt cảnh giác nhất nhìn cái gọi là “sư phụ” này,  “Ngài hảo,  đa tạ ngài đã giáo dục em trai ta mấy ngày nay” Chỉ cần bắn ngón tay đã có thể tách hắn cùng Trầm Ngôn ra, người này chẳng lẽ là cao thủ võ lâm?

Trần Lăng nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ hỏi Trầm Ngôn “Thứ buổi sáng ngươi cho ta, có thể bại lộ thân phận của ta hay không?”

Đầu Trầm Ngôn lay động như trống bỏi “Yên tâm đi sư phụ, ta biết thân phận ngài đặc biệt, thẻ kia là đặc biệt mã hóa”

Trần Lăng vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ kế hoạch dưỡng thành của mình vẫn có thể liên tục duy trì theo lẽ thường,  (anh chơi trò dưỡng thành chơi đến nghiện rồi),  liền điểm điểm trên trán Trầm Ngôn,  đưa qua một đạo linh lực thuần túy, xem như phần thưởng

Thời gian Trần Lăng dừng lại cũng không lâu, chiếm được tin tức vừa lòng, liền để Hồ Hồ dùng thôi miên giải quyết Trầm Thần cái phầm nhân hắn nhìn không vừa mắt này, liền dẹp đường hồi phủ

Trở lại phòng dọc theo đường cửa sổ, Trần Lăng nhìn Trần Lạc đang ngủ say, cảm xúc ôn nhu trong lòng còn chưa buông xuống, chợt nghe một tiếng kêu to kinh hoảng của Tô Vũ từ bên ngoài phòng.

“Bá phụ! Trần Lạc! Mau gọi xe cứu thương !Bá mẫu phát bệnh!”

Ban đêm yên tĩnh bị một tiếng thét chói tai này đánh nát, chờ đến tất cả người trong nhà đi theo xe cứu thương đến bệnh viện thành phố, Trần Lạc nâng đầu ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thật lâu vào ngọn đèn đỏ bừng biểu thị đang cấp cứu, bỗng nhiên mở miệng nói với Trần Lăng “Ngầy mai ta sẽ đưa ngươi về nhà”

Trần Lăng đáp “Không cần sốt ruột”

Trần Lạc miễn cưỡng cười cười “Không phải sốt ruột, ngươi xem trạng thái nhà của ta hiện tại, không cách nào chiếu cố được ngươi. Có thể sớm về lại nhà mình đối với ngươi cũng là một chuyện tốt”

Trần Lăng không nói gì, hắn nhìn Trần Lạc, bộ dáng mệt mỏi lại lo âu này của đối phương đã thật lâu không xuất hiện qua, cũng có thể làm hắn đau lòng như trước, làm hắn cũng nói không nên lời lời phản bác

“Có đôi khi ta nghĩ, nếu có thể dùng sự khỏe mạnh của ta đổi với sự khỏe mạnh của mẹ ta, vậy cũng coi như đáng giá” Cậu nói xong, ánh mắt dại ra nhìn bàn tay đang mở của chính mình “Bệnh này của mẹ ta đã lâu không có tái phát, ta cho rằng nàng hết bệnh rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, thời điểm ở bên ngoài ngày nào cũng nghĩ đến công tác, chưa từng về nhà…”

Lần này nếu không phải Tô đại mụ cường ngạnh bắt trở về,  có lẽ buổi tối hôm nay…

Trong thoáng chốc, Trần Lạc nhìn thấy lòng bàn tay mình sáng lên hồng quang mỏng manh, quang mang kia giống như ngọn lửa, ấm áp mà làm người ta thân thiết, nhưng ngưng thần nhìn, lại không thấy quang mang này

Cậu có lẽ có thể cho rằng đây là ảo giác, Trần Lăng lại nhìn thấy rõ ràng, hắn yên lặng ngồi xuống kế Trần Lạc, nhét bình ngọc nhỏ vào trong tay đối phương.nói “Thứ này có thể cứu bá mẫu”

Trần Lạc kinh ngạc nắm chắc bình ngọc trong tay, ngẩng đầu thẳng băng băng nhìn chằm chằm Trần Lăng, lúc Trần Lăng đang hóp bụng ưỡn ngực tính toán tiếp thu lời cảm tạ của người yêu nhà mình, lại bị ném bình ngọc vào mặt (*phụt* há há há =)))))

“Bán thuốc giả còn bán đến trên đầu ta!”

Trần Lạc tức giận nhìn Trần Lăng, cảm thấy những cái cảm giác thân cận khó hiểu đối với người này ở trong lòng quả nhiên đều là gạt người! Hàng này chính là đồ đáng giận, chết tiệt, bán thuốc giả

Hắn cho rằng dùng bình ngọc phỏng chế một người cao lớn là có thể lừa được cậu sao! Nằm mơ!

Bình ngọc: kì thực ta vô tội

Đan dược: lầu trên mang ta theo với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.