Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 123: Pn8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng vào lúc rạng sáng, Trần mẫu rốt cuộc đi ra từ phòng cấp cứu, được đưa vào phòng giám hộ để chờ đợi quan sât, chờ bênh tình tốt đẹp liền sẽ được chuyển đến phòng bệnh phổ thông

Trần Lạc mặc dù tức giận hành động của Trần Lăng, nhưng kì diệu là, nội tâm của cậu lại tự nói với chính mình, Trần Lăng cũng không có nói dối. Nhưng nhìn cái chai nho nhỏ bên cạnh kia, bên trong là một viên cầu nhỏ màu nâu cũng không biết là thật hay giả, càng không có một chút mùi vị của thuốc đông y, nếu nói là dược cứu mạng thì tám chín phần mười người đều cho là nói giỡn

Nhưng Trần Lạc cẩn thận buộc chặt không thể chấp nhận được vui đùa, cả một đêm không dám chợp mắt nhìn trên người mẫu thân nhà mình cắm đủ các loại ống, hô hấp suy yếu nằm ở trên giường bệnh, quay người liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho thủ trưởng nhà mình, lưu loạt rõ ràng trực tiếp từ chức

“Tiểu Lạc” Trần Lăng không biết khi nào thì đi đến phía sau Trần Lạc, hắn nhìn bóng dáng đơn bạc của đối phương, bỗng có một loại không thích ứng

Từ khi xuất hiện, cái người này chưa bao giờ có dáng vẻ suy yếu như thế, cho dù bị thương, cho dù bị vu hãm, cho dù bị mọi người bài xích, sống lưng Trần Lạc vẫn luôn thẳng tắp, cậu là một cường giả, có lẽ sẽ lén lút uể oải khi gặp khó khăn quá lớn, nhưng khi cậu đứng trước mặt mình, chính là một cường giả đủ để đứng song song với chính mình

Trần Lăng không tiếp tục nghĩ cái này, ngay cả Trần Lạc nhỏ yếu có thể làm hắn đau lòng, nhưng chỉ có cái Trần Lạc cường đại lại kiên cường kia mới là người có thể đồng hành bên cạnh hắn cả đời này

“Chúng ta đi” Trần Lạc thu thập xong tâm tình của chính mình,  xoay người đi đến thang lâug

Trần Lăng không rên một tiếng, yên lặng mà đi theo cước bộ của cậu, hắn vốn tưởng là đang đi giao tiền thuốc mên hay là đi tìm y tá trưởng của Trần mẫu, nhưng cứ đi theo Trần Lạc như thế lại đi ra khỏi bệnh viện. Chờ lúc bọn hắn ngồi lên xe taxi, phương hướng đến là cục công an gần đây, lúc này Trần Lăng mới nhịn không được mở miệng “Chúng ta đi đâu?”

Trần Lạc cau mày đáp “Đi điều tra rõ ràng địa chỉ của ngươi” Cậu lấy ra thẻ tín dụng Trần Lăng cho mình nói tiếp “Ta sẽ bồi thương phí trí liệu sau khi ngươi mất trí nhớ, bát quá ngươi cũng thấy tình huống hiện tại của nhà ta, thực sự không thể chiêu đãi ngươi”

Trần Lăng nhíu mày, con ngươi ngăm đen vẫn luôn nhìn Trần Lạc, hiển nhiên cũng không đồng ý đề nghị này của cậu “Ý ngươi là muốn đuổi ta đi?”

“Trần tiên sinh hiểu lầm, ta chỉ là muốn đưa ngươi về nhà, ở trong nhà người khác sao có thể thoải mái bằng nhà mình” Chẳng biết taioj sao, Trần Lạc tựa hồ nhìn thấu thái độ không muốn rời đi của Trần Lăng, không chỉ thanh âm lạnh xuống, mà thái độ của cậu cũng trở nên không hữu hảo

Tư thái này thật giống như tiểu hài tử làm nũng cùng với bằng hữu và người yêu của mình

Nhưng Trần Lạc cũng không ý thức được điểm này, hiệu suất công tác của nhân viên nơi này hiển nhiên không kém, cộng thêm Trần Lạc đến sớm, không đến nửa giờ công phu đã lấy được đồ vật mình mong muốn

Tạm thời không tra được thân phận cá nhân Trần Lăng, bất quá tin tức trên thẻ tín dụng này ngược lại biểu hiện chủ nhân của nó là người sản xuất đang hồng Trầm Ngôn, ở tại biệt thự ven B thị, rất dễ tìm

Mắt thấy Trần Lạc mang theo mình trở về nơi ở của Trầm Ngôn, Trần Lăng không khỏi có chút rầu rĩ “Ta không phải Trầm Ngôn”

Trần Lạc xoa xoa ấn đường mệt mỏi “Ta đương nhiên biết, nhưng thẻ tín dụng người cầm trong tay là của đối phương, chắc sẽ cùng đối phương có chút quan hệ”

Trần Lăng không nói lời nào, nhắm mắt lại, Trần Lạc đây là muốn đuổi hắn đi, ai, còn chưa bắt đầu dưỡng thành đã bị bắt bỏ dở, tâm thự sự là nghẹn nghẹn

Nhẹ nhàng động ngón tay, chỉ thấy không khí vặn vẹo một chút, từ trong không khí một đoàn giống như là hồ ly đuôi to đột ngột xuất hiện trên đùi Trần Lăng lại nhanh chóng biến mất trong chớp mắt, ngón tay Trần Lăng chậm rãi vuốt ve vài cái trong hư không, sau đó mở cừa sổ ra

Không bao lâu, chợt nghe điện thoại Trần Lạc lần nữa vang lên, thanh âm khóc nức nở mang theo chút bối rối của Tô Vũ quanh quẩn nơi thùng xe “Trần Lạc, ngươi đi đâu vậy? Bá mẫu lại phát bệnh!”

“Bác tài! Dừng xe!”

Trần Lạc đi ra ngoài, sau đó cuối thân cách cửa sổ nói với Trần Lăng,  “Ngươi tự mình đến biệt thự đi, tiền xe ta đã thanh toán, số tiền này ngươi cứ cầm lầy mà dùng, ta đi trước”

Nói xong cũng không quản phản ứng của Trần Lăng, trực tiếp ngăn cản chiếc xe ven đường trở lại bệnh viện thành phố”

Trần Lăng tà sau cửa kính nhìn chiếc xe chở Trần Lạc biến mất, sau đó mới thanh thản mở cửa xe ra, lái xe giống như không có nhìn thấy cái gì, hai mắt ngốc lăng, chờ Trần Lăng biến mất tại con đường phía trước, lúc này mới hồi thần

Hai hành khách trên xe không biết đã rời đi từ lúc nào, dấu vết tồn tại duy nhất chính là tiền trong tay hắn

Trên đường yên lặng, tiểu hồ ly đuôi to lông xù lủi về trên bả vai Trần Lăng, thấp thấp gọi hai tiếng, bóng dáng hai người liền dần dần mất đi

Trần Lạc vô cùng lo lắng trở lại phòng bệnh.phụ thân nhà mình về nhà nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Vũ, nhưng nhìn xem thần sắc thoải mái của nàng, không biểu hiện chút lo lắng nào như trong điện thoại

Không kịp hỏi cái gì, đầu tiên Trần Lạc xuyên qua cửa thủy tinh nhìn tình huống Trần mẫu bên trong, hết thảy giống như thời điểm cậu rời đi, không có biến hóa gì. Ngược lại Tô Vũ thấy cậu về đến lại có chút kinh ngạc “Nhanh như vậy đã đưa Trần Lăng trở về?”

Trong lòng Trần Lạc nhẹ nhàng thở ra, lúc xoay người lại nhìn kỹ Tô Vũ vài phần “Hắn tự mình trở về trước, ngược lại là ngươi, không phải ngươi vừa mới gọi điện thoại nói bệnh tình mẹ ta trở nặng sao?”

Tô Vũ đầy đầu mờ mịt nhìn thẳng cậu “Chuyện lúc nào? Đêm qua di động ta đã hết pin a”

Ảo thuật của Hồ Hồ, làm cho ngươi vĩnh viễn không nhìn ra sơ hở

Đương nhiên, hồ ly cổ đại không hiểu thị trường hiện đại, lập tức bị phát hiện. Đây chính là ngoài ý muốn!

Trần Lạc nhiu mày,  cậu lấy điện thoại di động của mình ra, tìm kiếm lịch sử cuộc goi, nhưng vừa rồi đích xác không có cuộc gọi từ Tô Vũ

Ban ngày ban mặt còn gặp chuyện ma quái

Bất quá không có chuyện gì cũng là một chuyện tốt, Trần Lạc cũng không tiếp tục truy vấn, nhưng khi cậu đi về muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ánh mắt lại liếc thấy một bóng dáng khác trong phòng giám hộ đáng lẽ không có ai khác ngoài Trần mẫu, đứng ở bên gường Trần mẫu, cúi đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nàng

Trần Lạc cả kinh, còn chưa có ngồi xuống đã nhảy dựng lên,  tiến lên vài bước muốn nhìn cho cẩn thận

Nàng(Trần mẫu) còn chưa có bị gì, ngược lại dọa Tô Vũ bên cạnh hoảng sợ, hơi hơi trách cứ “Ngươi làm gì vậy, đột nhiên nhảy dựng lên”

Trần Lạc liền kéo lấy nàng “Bên giường mẹ ta có người!”

Tô Vũ không chút để ý liếc nhìn, đáp “Làm gì có người, nơi này cũng không phải có thể tùy tiện đi vào, ngươi hoa mắt rồi”

“Không phải, thật sự có người!” Trần Lạc lại nhìn bên trong phòng giám hộ, rõ ràng có một đại nam nhân đứng ngay bên giường Trần mẫu, bóng dáng người này còn có chút quen mắt,  một tiểu động vật có cái đuôi lớn lông xù còn đang nằm trên vai của hắn,  cúi đầu nhìn Trần mẫu

Nhưng mà tựa hồ chỉ có Trần Lạc nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Vũ hoàn toàn không nhìn thấy đại nam nhân cùng với tiểu động vật kia

“Ta muốn đi vào”

“Yên tĩnh chút đi” Tô Vũ cường ngạnh đặt cậu trên ghế, biểu tình vô cùng nghiêm túc “Ta biết bá mẫu phát bệnh đối với ngươi là đả kích trầm trọng, nhưng ngươi không thể suy suoj nhanh như vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi”

Trần Lạc mở mắt trừng trừng nhìn nam nhân kia bắt đầu đi vòng quanh bên giường Trần mẫu, mà mặt hắn cũng từ từ lộ ra, đúng là Trần Lăng vừa rời đi không lâu, tiểu hồ ly mắt đỏ bừng trên bả vai hắn tựa hồ đã nhận thấy ánh mắt bên ngoài, mãnh liệt quay đầu nhìn cậu

Thân thể Tô Vũ bị áp chế đến không thể động đậy, khóe mắt Trần Lạc bắt đầu sung huyết, tay xoa xoa đầu, linh quang đỏ như máu không ngừng thoáng hiện trên hai tay cậu, giống như đang đánh sâu vào cái chắn nào đó

Trần Lăng lấy ra bình ngọc nhỏ từ trong túi áo, đổ ra lòng bàn tay một viên thuốc nhỏ màu nâu, dùng móng tay cắt đi nửa viên, sau đó cẩn thận gỡ mặt nạ dưỡng khí (qt là máy hô hấp mà chắc 2 cái này cũng giống nhau) của Trần mẫu xuống, đưa nửa viên thuốc vào trong miệng nàng

Tô Vũ cảm thấy động tác của Trần Lạc bỗng trở nên mãnh liệt, dưới chân đứng không vững liền té ở trên mặt đất, mà Trần Lạc thế nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ vọt tới cửa thủy tinh thò đầu nhìn vào trong

“Ngươi đến tột cùng làm sao vậy?” Tô Vũ xoa xoa thắt lưng đứng lên, thần tình buồn rầu

Trong phòng giám hộ vẫn chỉ có một mình Trần mẫu an tĩnh nằm ở trên giường bệnh như cũ, mặt nạ dưỡng khí hoàn hảo mang trên mặt, cái Trần Lăng cùng hồ ly bỗng nhiên xuất hiện kia giống như đều là ảo giác của cậu

Trần Lạc dựa vào thủy tinh,  hoảng hốt đáp ”Có thể là hôm qua ta ngủ không đủ, xuất hiện ảo giác”

Tô Vũ ôm ngực, nhíu mày “Thân thể của ngươi còn không bằng ta, được rồi được rồi ngươi cũng trở về nhà nghỉ ngơi một chút đi, một hồi sẽ đến lượt ta về”

Trần Lạc lắc đầu, ngồi trở lại trên ghế “Ta chờ ở đây”

Tô Vũ nhìn vẻ mặt quật cường của cậu cũng không khuyên ngăn nữa, hai người chiếm cứ toàn bộ ghế dài, không được một hồi hai mắt liền nhắm lại

Gây sức ép cả một ngày, cũng đã mệt

Không biết khi nào, ngay cả bóng dáng bác sĩ y tá ngẫu nhiên xuất hiện trên hang lang cũng không thấy, bóng dáng Trần Lăng chậm rãi hiện lên trong không khí, hắn thật cẩn thận bế Trần Lạc lên, giây tiếp theo liền thuấn di đến một gian phòng bệnh khác, lại chậm rãi thả người trong ngực lên trên giường

Hồ Hồ nhảy xuống từ trên vai Trần Lăng, cọ cọ vào mặt của tiểu chủ nhân nhà mình, tìm vị trí thoải mái liền cuộn thành một đoàn

Mặt mày Trần Lăng dị thường nhu hòa, hắn nhẹ nhàng nằm xuống, chậm rãi ôm Trần Lạc vào trong ngực, thân thể ấm áp mềm mại dán tại trong ngực mình, liền có loại thỏa mãn giống như tìm về một nửa bị mất, Trần Lăng không khỏi thở dài một hơi, bắt đầu duy tư

Thời gian bọn họ ngốc tại thế giới này còn nhiều hơn so với dự đoán, những thứ hắn phải học xem ra còn rất nhiều, hơn nữa kí ức Trần Lạc còn chưa khôi phục, văn minh tu chân trên thế giới này tựa hồ cũng đã sớm điêu linh

Rất nhiều sự tình cần xừ lý, nhưng lúc này đây, Trần Lăng chỉ muốn ôm chặt thân thể của Trần Lạc, ngưng mắt nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của cậu, như vậy là đủ. 

Ngoại truyện 9: Chủ nhân của hò hồ

Những chuyện từng xảy ra với Hồ Hồ không gì quan trọng hơn là thời điểm khi gặp được hai chủ nhân đang sốt ruột

Đó là tại một sơn thôn thưa thớt nằm trên một ngọn núi chim không đẻ trứng (=khỉ ho cò gáy), lúc này Hồ Hồ đi vào để truy đuổi con mồi, không, vào cái thời điểm kia nó vẫn là một con mị hồ phổ thông tự do tự tại (ý là chưa có tên Hồ Hồ), có thể tùy tâm sở tại chơi đùa bên trong núi rừng. Mị hồ đồng học cũng đã từng đến sơn thôn này mấy lần, chim sẻ tinh ở kế bên vừa dọn đi không lâu đã tưng nói với nó, nhân loại đều tham lam cùng vô tri, bọn họ luôn không ngừng tính kế thương tổn đồng loại, giấu ngũ cốc cùng vải dệt ở trong nhà, cho dù bị bọn họ (chim sẻ) ăn luôn thì vẫn không nguyện ý đưa cho đồng loại

Nhận thức của mị hồ về nhân loại liền từ đó bắt đầu

Bởi thế mỗi lần đi vào sơn trang của nhân loại ở phụ cận, mị hồ liền sẽ giống như đại gia tuần tra tài sản của chính mình, nghênh ngang đi vào, cướp đi lương thực cùng với thịt—cho dù bản thân nó cũng không biết lầy thứ này có thể làm được gì—sau đó liền đắc ý rời đi trong ánh nhìn chăm chú mà thống khổ của nhân loại

Mỗi khi như vậy, nó liền cảm thấy được mình đã báo thù cho dưỡng mẫu hồ ly bị con người đánh chết

Đúng vậy, mị hồ là một hồ ly không sát sinh, núi non tuy lớn, linh khí thiếu thốn không đủ, sinh vật có được linh trí cũng vô cùng ít ỏi, cho dù có hơn phân nửa cũng sẽ rời đi, hoàn cảnh đơn thuần lại làm hồ ly có bản năng tạo họa cho chúng sinh dùng phương pháp tu tiên mà lớn lên, nên vậy đến nay liền còn một tấm lòng xích tử đơn thuần, chủng tộc mãnh thú thế nhưng cũng không có ngăn cản mị hồ kì lạ này dùng phương thức tu tiên để trưởng hành

Nếu như dựa theo nội dung vở kịch nguyên bản, phần linh hồn thuần túy khó có được không bị ô nhiễm cùng với linh lực tinh thuần nhờ hấp thụ tinh hoa núi rừng này của mị hồ,  đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nhân vật chính hóa thành ma tu, nhưng lần này vị mị hồ đồng học không đầu không não kia lại có chút may mắn

Thời điểm con mồi của nó vọt thẳng vào sơn thôn, mị hồ còn có vài phần giật mình, địa bàn nhân loại trên núi này cho đến nay đều là nơi nhóm động vật tránh còn không kịp. Mị hồ giống như thường ngày đi vào bên trong sơn thôn, lúc này đã là buổi chiều, thái dương dừng tại chân trời vẫn như cũ có chút độ ấm, ngày xưa vào thời gian này phần lớn nhân loại đều tụ tập hai bên ngã tư đường, nhưng lúc này lại trống trơn không người

Cỗ thi thể thứ nhất, cỗ thi thể thứ hai, …cổ thi thể thứ sau mươi, sau khi mị hồ tìm thấy thi thể của người toàn thôn, mới ý thức được, nhân loại làm cho nhóm động vật chán ghét đã biến mất toàn bộ

Này thật sự quá tốt

Trong lòng mị hồ nghĩ, nó giống như cảm thấy được bồi hồi trên không trung là đến từ lực lượng linh hồn dị thường tiên mỹ, việc này cũng làm cho nó hạ quyết định

Linh hồn nhân loại có thể xúc tiến tu vi của nó, mị hồ chiếm được kết luận này, nó một mặt hấp thu lực lượng trong không khí, một mặt âm thầm nghĩ có thể có người tiếp tục đến đây hay không

Trên thực tế, nó không chờ bao lâu, liền có hai nhân loại vào thôn

Bọn họ ngu ngốc hỏi tin tức từ ảo giác nó tạo ra trong thôn, hỏi ý kiến một ít vấn đề kì quái. Việc này làm mị hồ sung sướng, nó tính toán chơi nhiều một chút, nhân loại quả nhiên là loại sinh vật ngu xuẩn, cho dù có tu luyện, cũng cực kì nhỏ yếu cùng ngu muội

Mị hồ vẫn duy trì lòng tin của nó, nó chính là lão đại của một mảnh núi non này, đừng nói nhân loại, cho dù là yêu quái cũng ít ai tránh được ảo thuật của nó, chờ đến buổi tối, nó thậm chí thả ra phân thân đối phó với nhân loại yếu duối kia

Nhưng khi trên người người nọ phát ra mùi máu tươi làm người ta hít thở không thông.khí tức cường đại mà quen thuộc từ xưa của ma tu áp bách thần kinh của nó, người này tên Trần Lăng, một tiểu tử gần Trúc Cơ kì lại hoang đường mà trở thành chủ nhân của nó

Đối với linh thú hoặc yêu thú mà nói, nhận chủ là một từ ngữ vũ nhục, chúng nó vốn là tinh linh bên trong tự nhiên, lại bị người trói buộc. Nhưng khi mị hồ chiếm được tên của mình, biến thành Hồ Hồ, nó liền cuộn thành một đoàn nho nhỏ, lúc nằm ở trong lồng ngực ấm áp của tiểu chủ nhân tên là Trần Lạc, tâm tình thấp thỏm cùng với phẫn nộ lại kì dị được vuốt xuống (em nó rõ là đang xù lông mừ )))

Có lẽ nó liền có chút muốn chủ động nhận chủ, bị nhóm linh thú phỉ nhổ là một phản đồ linh thú, đánh mất dã tính, trở thành sủng vật nuôi trong nhà. Nhưng phần an bình này, phần ấm áp có người an ủi này lại làm Hồ Hồ vô pháp buông tha, nó dễ dàng yêu thích độ ấm này, cũng âm thầm xem tiểu chủ nhân gần như là trên danh nghĩa thành chủ nhân chân chính của mình

Huống hồ máu tiểu chủ nhân rất ngọt ngào, linh lực lại thuần túy, cho dù ít một chút nhưng cũng hữu dụng hơn so với chính mình khổ tu trong núi nhiều năm

Hai chủ nhân chiếm được truyền thừa liền hôn mê ở trong động sau đó lại tiêu thất, Hồ Hồ sau khi chiếm được ấm áp không thể không bước trên lịch trình vạn dặm tìm chủ nhân

Khế ước chủ tớ sinh ra liên hệ thật lớn, thành lập giữa Hồ Hồ cùng Trần Lăng một loại liên hệ mãnh liệt lại chắc chắn,  Hồ Hồ một đường đi tới theo con đường này. Bằng vào thân thể bị thu nhỏ lại về hình dáng tuổi thơ cùng với công lực bị ngâm nước,  nó bước lên một con đường dài lâu

Không biết đi bao lâu, nó gặp một tên bạn cũ, con chim sẻ thành tinh kia, nó vỗ cánh hạ xuống trước mặt Hồ Hồ, thanh âm lanh lảnh lôi kéo nói “Đây không phải mị hồ đại nhân sao, sao lại xuống núi?”

Hồ Hồ ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc nói “Ta gọi là Hồ Hồ”

Chim sẻ tinh cứng ngắc một chút, lập tức đáp “Hồ Hồ đại nhân, thân thể ngài làm sao vậy?”

Hồ Hồ đáp “Ta kí kết khế ước cùng một nhân loại”

Chim sẻ tinh kinh ngạc “Ngươi là bị nhân loại mạnh mẽ bắt đi phải không! Quả nhiên nhân loại giảo hoạt thật đáng giận! Hồ Hồ đại nhân, không bằng ngươi đi Tử Ngự cung cùng ta đi! Đâu đâu cũng là yêu tu chúng ta, nhất định có thể cứu ngài ra từ trong tay nhân loại!”

Tâm Hồ Hồ có chút động, nhưng nó nghĩ tới bàn tay ôn nhu kia của Trần Lạc, mấu chốt là dòng máu ngọt ngào, do dự nói “Ta tự nguyện đi theo nhân loại, không cần lo lắng”

Chim sẻ tinh đi theo nó một đoạn đường thật dài, không ngừng líu ríu “Đại nhân, nhân loại rất giảo hoạt, ta nhìn thấy không ít nhân loại vì giữ mạng mình mà đẩy linh thú ra chịu chết, còn giết linh thú lấy thi thể, còn buôn bán hài tử của linh thú…”

Tâm Hồ Hồ luôn luôn dao động, nhưng nhờ lực hấp dẫn từ dòng máu ngọt ngào của tiểu chủ nhân nó liền bỏ qua hết thảy sợ hãi, có lẽ loại động vật mị hồ này là vì tham lam cùng vô tri tàn khốc mới trở thành mãnh thú, Hồ Hồ nghĩ trong lòng, chờ đến lúc đó nó liền ăn luôn tiểu chủ nhân, rồi đi Tử Ngự cung, làm yêu tu tiêu sái của nó là được

Vì thế Hồ Hồ nói với chim sẻ tinh “Ngươi đi Tử Ngự cung trước, sau này ta cũng sẽ đi nơi đó”

Chim sẻ tinh cho là Hồ Hồ đã thoát ly bể khổ,  liền cao hứng rời đi, không biết được là hứa hẹn này không một bao giờ được thực hiện

Hồ Hồ tìm được hai chủ nhân, bọn họ xuyên từ một thế giới này đến một thế giới khác, lại xuyên từ thế giới khác trở về, bọn họ cùng đối mặt mãnh thú cường đại, địch nhân cường đại, mà thẳng đến khi bí cảnh Tiểu tiên giới mở ra, lúc hai chủ nhân gặp được cung chủ  Tử Ngự cung, Hồ Hồ mới đào ra một đoạn hứa hẹn này từ trong đầu

Chính mình từng hứa hẹn, nhưng hiện tại lại có chút không xác định, nhìn cung chủ Tử Ngự cung vô cùng cường đại, cường giả đứng đầu yêu tu, nhưng trong lòng Hồ Hồ đột ngột không có hâm mộ

Không biết vào lúc nào, nó đã có thói quen mà còn yêu thích đi theo hành động cùng chủ nhân nhà mình, sẽ gặp nguy hiểm, khốn cảnh, thậm chí vứt bỏ mạng nhỏ của mình, lại sau những lúc lần lượt giao sau lưng mình cho đối phương trong chiến đầu, phần đạm mạc kia càng ngày càng sâu

Hồ Hồ nói với mình

Ngươi chỉ là yêu thích máu kia, tuyệt vời, giàu linh lực, máu làm tu vi nó tăng tiến nhanh

Đúng vậy, cũng chỉ như vậy

Nhân loại là không thể thân cận

Giống như chỉ có như vậy, nó mới có thể giữ vững được lời hứa hẹn với chim sẻ tinh

Thẳng đến đại chủ nhân mang nó rời đi

Hồ Hồ bởi vì tiến giai mà không thể tham dự vào loạn chiến trong bí cảnh, mà đến khi nó thức tỉnh, đã là đến Minh Nguyệt đại lục

Không có phần máu ngọt ngào kia cung cấp cho nó, thậm chí đại chủ nhân vì sinh mệnh mà cũng không thể đặt lực chú ý lên trên người nó. Lúc này Hồ Hồ lại nghĩ, nó nên đi Tử Ngự cung, linh thú yêu thú bên người nhân loại đều rất khó biến hóa, làm một yêu thú có chí hướng, sa đọa như vậy là không được

Nhưng nhìn khuôn mặt càng ngày càng lạnh của đại chủ nhân, áp khí càng ngày càng thấp, Hồ Hồ liền mỗi ngày mỗi ngày áp chế ý tưởng muốn rời đi, sau đó một bên tự nói với mình

Đều do đại chủ nhân quá ngu ngốc, nếu không có nó, sớm chết không biết bao nhiêu lần

Thời gian cứ đi qua như vậy, chờ đến khi Hồ Hồ kinh ngạc phát hiện thân thể ấu hồ của nó dần dần lớn lên đến thành thục, nó vẫn còn ngốc tại bên người đại chủ nhân, ngẫu nhiên ngẫm lại đôi tay ôn nhu của tiểu chủ nhân

Như vậy không được, Hồ Hồ nghĩ, bây giờ đại chủ nhân đã có chút thế lực, cũng không thiếu một linh thú như chính mình, cũng là thời điểm nên rời đi

Vì thế thừa dịp Trần Lăng rời đi, Hồ Hồ ly khai nơi ở, chạy theo phương hướng dẫn đến thông đạo nối liền hai mảnh đại lục

Đi qua một thành thị, hai thành thị, khoảng cách với thông đạo ngày càng gần, Hồ Hồ liền bỗng nhiên nghĩ tới, khế ước biểu hiện Trần Lăng thủy chung chưa tìm tới nó, mị hồ đại gia liền không cao hứng

Dẫu gì cũng ở chung thời gian dài như vậy, phát hiện không thấy tiểu gia cũng không thèm đi tìm! Quá vô tình

Nhưng rồi hồ ly đại gia cũng không thể khuyên nhủ chính mình tiếp tục đi về phía trước, nó bồi hồi vài ngày tại thành thị trước mặt, rốt cuộc tại một buổi chiều dương quang sáng lạn, nghênh đón chủ nhân nhà mình

Khế ước còn có một đặc điểm khác về địa điểm là có thể giúp lập tức thuấn di đến chỗ hò hồ, bóng dáng tối đen của đại chủ nhân liền đột ngột hiện ra trước mặt nó, sau đó là thanh âm trầm thấp (đoạn này không biết dịch đúng ko P)

“Chơi đủ rồi a, bây giờ trở về nhà đi”

Hồ Hồ lắc lắc đuôi to, lăng lăng ngẩng đầu nhìn đại chủ nhân, nhất thời không hề nhúc nhích

Vì thế đại chủ nhân nói tiếp “Ngươi muốn rời đi sao?”

“Vậy đi đi. Ta không ngăn cản ngươi”

Chim sẻ tinh nói, nhân loại đều tham lam, tàn nhẫn, đáng giận, lúc bọn họ mệt mỏi sẽ nô dịch ngươi, lúc sinh khí sẽ quở trách ngươi, lúc thiếu đồ vật sẽ đi săn giết người, cho dù có liên hệ sâu nặng, bọn họ cũng có thể sẽ để ngươi thay thế bọn họ đi tìm chết”

Hồ Hồ đồng ý điểm ấy, nhưng nó nhìn đại chủ nhân nhà mình, lúc câu “Ta không ngăn cản ngươi” kia vừa ra, thân thể liền động, linh hoạt nhảy lên đầu vai đại chủ nhân, tìm địa phương thoải mái liền ngồi xuống

Nhân loại này không giống

Đại chủ nhân không tham lam vô tri tàn nhẫn giống chim sẻ tinh nói, hắn tín nhiệm Hồ Hồ, bởi vậy cũng nguyện ý cho Hồ Hồ một mảnh tự do, cho dù nhiều ngày không về nhà, cũng như cũ tin tưởng đối phương chỉ đi ra ngoài giải sầu, cũng như cũ tin tưởng nó sẽ trở về

Đoạn rời nhà trốn đi này cuối cùng không có ai bên ngoài biết, chỉ có nó cùng đại chủ nhân biết, hoặc là một mình Hồ Hồ biết

Nhưng vậy thì sao, ai còn vội vàng quan tâm nhân loại là dạng gì

Hiện tại nó còn phải giúp đỡ đại chủ nhân nhà mình theo đuổi tiểu chủ nhân lần nữa nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.