Trần lạc đứng đối diện tấm gương trong nhà,chậm rãi cởi bỏ băng vải quấn trên đầu,cậu vươn tay sờ sờ miệng vết thương lúc trước máu chảy thành sông,nơi đó đã là một mảnh bằng phẳng,phảng phất như chưa từng bị mảnh sữ vỡ nào cắt vào
Cậu hơi hơi nhíu mày,chuyển tầm mắt ra hỏi tấm gương,đi ra phòng khácch
Trần phụ đang thay quần áo,ngẩng đầu nhìn thấy đầu trần lạc,hỏi một câu “Miệng vết thương tốt chưa mà ngươi đã tháo vải ra”
Trần lạc khẽ gật đầu,hỏi “Ba,mẹ của ta sao rồi?”
Trân mặt Trần phụ treo lên ý cười thoải mái “Bác sĩ nói tình huống rất tốt,qua vài ngày là có thể xuất viện”
Trần lạc a một tiếng,cậu cúi đầu nhìn hai tay của mình,trên tay tựa hồ lại sáng lên quang mang hồng sắc. Cuống quýt giấu mu bàn tay sau người,vội nói tiếp một câu “Ta đi bệnh viện xem mẹ” liền vọt vào trong phòng ngủ
Lại đưa tay đến trước mắt,quang mang hồng sắc kia đã biến mất không thấy,ngón tay cậu trừ bỏ bề ngoài càng thêm thon dài trắng nõn thì không có gì khác so với bình thường
Chân truyền đến xúc cảm mềm mại,trong yết hầu đại hồ ly tuyết trắng phát ra tiếng động nhu hòa trầm thấp,ánh mắt nhu hòa của nó không ngừng nhìn chằm chằm trần lạc,tựa như hỏi trần lạc vì sao kinh hoảng
Nhưng động vật xinh đẹp này cũng không làm tâm tình trần lạc tốt hơn,quả nhiên trong phòng có một người khác
“Sao ngươi lại đến”
Trần lăng ngồi trên giường lớn mềm mại,thanh âm trầm thấp mà hấp dẫn “Ta đang chờ ngươi”
Trần lạc liếc cái xem thường “Được rồi,thuốc của ngươi ta cũng đã mua,thân thể ngươi cũng không có vấn đề gì,năm lần bảy lượt tự tiện xông vào nhà của ta như vậy,không sợ ta kêu cảnh sát tới hay sao”
“Ngươi sẽ không,ta cũng không phải đến vì cái này” Cặp con ngươi sâu thẳm kia nhìn chăm chú vào tràn lạc
Trần lạc không kiên nhẫn nói “Ba của ta đã về nhà,hiện tại ta liền đi bệnh viện,tại sao ngươi đến ta cũng không thèm để ý,ta chỉ để ý chừng nào thì ngươi đi…”
Trần lăng theo dõi cái miệng cằn nhằn liên miên của cậu,bỗng đứng lên,kéo cổ áo trần lạc qua,cúi đầu mãnh liệt hôn lên
Cánh môi mềm mại,khí tức quen thuộc,cùng với cái người vĩnh viễn ôn nhu này,trần lăng nhìn đôi mắt khiếp sợ của trần lạc,trong lòng bỗng dâng lên thú vị
“Nha nha! !” Đại não trần lạc trong nháy mắt cung không đủ cầu,nhưng cảm giác bị người này cường hôn lại quen thuộc mà ấm áp,mơ mơ màng màng liền muốn luân hãm như vậy. Nhưng một giây trước khi mất đi lý trí,nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười khẽ của người này,cả người cậu chợt lạnh,trong phút chốc liền thanh tỉnh,sau đó liền mãnh liệt giãy dụa
Không ngờ đến là trần lăng lại nương theo động tác của cậu mà lui về phía sau,độ ấm trên cánh môi rút đi,trong nhấy mắt trần lạc lại có chút không muốn buông tha
“Khốn nạn,ngươi cho ta là người như thế nào!” trần lạc hung hăna lau miệng mình,cậu cũng không phải cơ lão (gay), nụ hôn đầu tiên có thể bảo tồn đến hiện tại là vì muốn hiến dâng cho lão bà tương lai của mình,ai biết thế nhưng lại bị một nam nhân vừa thối vừa cứng cướp đi. Áp chế ngượng ngùng cùng hưng phấn khó hiểu nơi đáy lòng,cậu tràn đầy phẫn nộ kéo lấy trần lăng,đánh một quyền qua
Bình ngọc màu trắng nhỏ để giữa hai người,trên khuôn mặt vạn năm không đổi của trần lăng tựa hồ xuất hiện một tia trêu tức “Thuốc ngày hôm nay”
Nắm tay dừng lại giữa không trung,trần lạc híp mắt nhìn cái người trước mặt này,cuối cùng cũng không khắc chế chính mình,nắm tay này vẫn là dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của trần lăng,lực đạo lớn đến nhất thời làm trần lăng té trên mặt đất
“Hừ” trần lạc chỉnh lại quần áo,khoác áo ngoài,khom lưng xuống chộp lấy bình thuốc trong tay trần lăng,lại mò lấy hồ hồ đang đứng một bên xem trò vui “Cái này coi như bồi thường,hồ ly của ngươi cũng thuộc về ta”
Hồ hồ: ? ?
Sự tình sao lại phát triển đến một bước này?
Xem ra cho dù là tiểu chủ nhân cũng không chống đỡ được sức quyến rũ của bổn đại gia
Ha ha ha,ta đã nhìn thấu nội tâm tiểu chủ nhân! Cứ việc sùng bái ta đi!
Trần lạc hùng hổ tạm biệt Trần phụ,nhét hồ ly trộm được vào trong ba lô đi ra khỏi cửa,dọc theo đường đi tâm tình tốt không thể tưởng,hồ ly lớn như vậy,da lông lại xinh đẹp như vậy,nên làm cho Trần mẫu một cái áo bành tô bằng lông hay là làm chút khăn quàng cổ bao tay linh tinh đây (RIP hồ hồ)
Bây giờ còn là mùa hè đó,có phải ngươi nghĩ có chút nhiều hay không…
Đương nhiên,hồ hồ vẫn tránh được một kiếp,bởi vì cuối cùng trần lạc quyết định đi bệnh viện trước,dù sao hồ hồ vẫn ngay trong bọc của mình,không sợ nó chạy
Hồ hồ: Ta có một loại dự cảm không lành
Trần mẫu đã chuyển đến phòng bệnh phổ thông,trong phòng còn có hai tiểu cô nương đang ở độ tuổi hoa nở rộ,vừa thấy trần lạc vào vửa,liền liếc nhau,lại tự mình cười một trận
Tướng mạo trần lạc nguyên bản chỉ có chút thanh tú,cũng không đẹp trai bao nhiêu,càng không thể trêu chọc được tiểu cô nương. Nhưng sau khi ngã từ trên thang lầu xuống,làn da cậu càng ngày càng tốt,tỉ lệ thân thể cũng được điều chỉnh vi diệu càng ngày càng có bản chất soái ca,khuôn mặt cậu lại càng khoa trương,vẫn là ngũ quan thường thường không có gì lạ,lại giống như trải qua điêu khắc của thượng đế,quả thực là đẹp trai toàn phương vị không góc chết
Có lẽ điều này cũng chỉ có mỗi mình trần lạc là không biết,ngay cả tô vũ cũng từng âm thầm oán hận hồi lâu đối với khuôn mặt của trần lạc,thậm chí gọi điện thoại hỏi tỷ tỷ những loại mỹ phẩm mà mấy năm nay trần lạc dùng qua,sau khi nhận được đáp án cái gì cũng dùng qua,căn bản là không thể tin tưởng
Đại soái ca không tự nhận biết thoáng chào hỏi hai thiếu nữ bị bề ngoài lừa gạt mà hoài xuân,đặt cà mên ở tủ đầu giường,hỏi Trần mẫu “Mẹ,thân thể ngươi sao rồi?”
Trần mẫu nhìn hai vị tiểu cô nương kia,tự nhiên cũng vui vẻ vì nhi tử nhà mình,cười a a nói “Rất tốt,đã không còn bệnh gì,lại quan sát hai ngày là có thể xuất viện” Nàng nhìn ba lô trần lạc đeo trên lưng,thuận tay kéo xuống “Đeo cái gì trong bao mà nặng như vậy,mau thả xuống,đừng để mệt”
Trần lạc còn chưa kịp ngăn cản,ba lô đã bị kéo xuống nửa cái,cậu vội vươn tay kéo lại,cười cười muốn dời đi lực chú ý của Trần mẫu,nhưng lúc này khóa kéo ba lô lại mãnh liệt bị mở ra,đầu nhỏ mềm mềm của hồ hồ ló ra dò xét
“Ai? Đây là hồ ly?” Nữ hài tử đương trường ngạc nhiên mở to hai mắt,chân khập khiễng đi tới
Đã giấu không được,trần lạc đơn giản bế hồ hồ ra,ôm cái bao không bị hai nữ nhân đẩy qua một bên
Vì sao không phải là ba?
Bởi vì một người đi khóa cửa phòng bệnh trước rồi mới trở về nhìn tiểu hồ ly
Trần lạc hoang mang nhìn ấu hồ ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở trên bàn,cậu nhớ lúc bỏ vào rõ ràng là một đại hồ ly thành niên,sao giờ lại biến nhỏ rồi?
Mặc kệ,dù sao cũng là sủng vật của tên trần lăng hay cằn nhằn kia,có kì quái cũng là hợp tình hợp lý
Ấu hồ thành công trở thành tân sủng của ba nữ nhân,sau khi Trần mẫu đoạt được quyền lợi ôm ấu hồ,lúc này mới nhớ tới nhi tử nhà mình “Ngươi tìm thấy hồ ly này ở đâu,nhỏ như vậy”
Trần lạc buồn bực đáp “Không phải của con,là của bằng hữu con”
“Ai u!” Lúc này hồ hồ vừa lúc ắt xì một cái,cầm móng vuốt nhỏ chơi đùa cái mũi của mình,bộ dáng nhỏ này lần thứ hai manh hóa tâm của đám nữ nhân “Thực sự là rất đáng yêu”
trần lạc bị xem nhẹ yên lặng đau lòng vì mình ba mươi giây,nhưng kì quái chính là,cậu lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt này cũng không xa lạ,thậm chí ngay cả bản thân cũng đã từng ôm con hồ ly bán manh kia lên,vừa nghĩ thế,trong đầu liền hiện lên hồi ức như vậy
Trong đó trừ bỏ hồ ly,cậu,còn có một trần lăng,vừa nghĩ tới người kia,tâm trần lạc liền không tự giác bắt đầu nhảy lên,nhiệt độ trên mặt dần tăng lên,cậu yên lặng đỡ trán,thầm nghĩ mình sẽ không thực sự cong đi
Tuy rằng trần lăng này lớn lên đủ đẹp trai,người cũng có vẻ có chút bản lĩnh,điều kiện bản thân cũng tốt,bất quá nhân phẩm hoàn toàn không đáng tin a!
Từ từ,ngươi có phải vừa xem nhẹ một điểm mấu chốt nhất không,đối phương là một nam nhân đó!
Trần lạc tỏ vẻ,cậu hoàn toàn quên điểm này,càng nghĩ đến trần lăng càng cảm thấy mỗi điều kiện trên người đối phương đều tốt,trên thế giới này nếu có người chướng mắt trần lăng thì mới gọi là mù mắt,dù sao cũng là heo chính mình dưỡng…
Khụ…
Bên kia,trong nhà trần lạc,cậu trước khi đi chỉ lo mang theo hồ hồ,lại hoàn toàn quên trần lăng còn đang ở trong nhà cậu,hoặc là trong tiềm thức cậu đã tin tưởng trần lăng,bởi vậy rất là yên tâm để hắn ở lại trong nhà cùng Trần phụ
Tự nhiên,trần lăng sẽ không thương tổn đến Trần phụ,nhưng điều này cũng không trở ngại hắn làm một ít sự tình khác,tỷ như,trợ giúp người yêu mất trí nhớ nhà mình come out (qt là xuất quỹ nhưng để come out cho dễ hiểu)
“Ngươi cùng tiểu Lạc là người yêu?” Trần phụ ôm ngực,khó mà tin tưởng sự thật này
Thần tình trần lăng thành khẩn cùng thấp thỏm,khẩu khí càng vô cùng chân thành, “Đúng vậy,bác trai,tiểu Lạc em ấy lo sợ các ngươi không thể tiếp thụ tình cảm của chúng ta,thủy chung không dám thẳng thắn. Nhưng lần này bác gái nhập viện,ta thấy em ấy mấy ngày này vội đến vội đi,đối với chuyện giữa chúng ta…”
Hắn thở dài,giống như bị người thương phản bội
Một người cho tới nay luôn lấy bộ mặt trầm ổn đáng tin cậy đối diện người khác nay lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy,không thẻ nghi ngờ sẽ làm người ta không tự giác tin tưởng hắn,Trần phụ đối với việc con trai độc nhất nhà mình thế nhưng yêu thích một nam tỏ vẻ vạn phần phẫn nộ,nhưng dưới lời thổ lộ thật tâm của trần lăng cùng với tác dụng của một ít ảo thuật,thái độ chậm rãi mềm hóa
Thậm chí tại thời điểm cuối cùng trần lăng còn thẳng thắn,trần lạc vì chiếu cố Trần phụ Trần mẫu,tính toán vĩnh viễn chôn vùi đoạn tình cảm này của bọn họ sâu xuống đất,Trần phụ thở dài “Tiểu Lạc chính là ngốc như vậy,nghẹn đến ủy khuất chính mình”
Vì thế ánh mắt ông nhìn trần lăng tựa như con trai của mình,hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ,thẳng đến lúc đưa trần lăng ra cửa Trần phụ còn không kịp phản ứng,vì sao mình sẽ tin tưởng lời trần lăng nói nhanh như vậy,còn có đối mặt một tên khốn nạn dụ chạy nhi tử nhà mình,vì sao mình lại không tự giác đứng ở bên đối phương
Trần phụ lại còn đang tính toán,nên có một hồi đối thoại giữa nam nhân với nhi tử nhà mình về vấn đề trách nhiệm
Có thể nghĩ,trần lạc mới bị nam nhân cường hôn,đang tâm thần không yên đắn đo có phải mình có chút để bụng đối với người nào có hay không,sau khi về nhà lão ba nhà mình thế nhưng lại còn nói về chuyện trần lăng là một hài tử tốt,người phải hảo hảo quý trọng gia đình với người ta linh tinh