Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 26



Trần Lạc còn đang đắm chìm trong cảnh giới thăng cấp huyền diệu khó giải thích, trong giây lát khi chiến giáp kim chúc mang theo thần tình sát ý của dã thú tiến lại đây, tùy thân sở động, cậu khép hờ hai mắt, nâng hai tay lên, băng kiếm trong suốt xuất hiện tại giữa không trung, mang tới rét lạnh cực hạn, chém tới dã thú. Mà trong mắt mọi người ở dưới đài, Lục Viễn Thần chính là bị Trần Lạc bâng quơ nhẹ nhàng vung tay lên, đánh bay ra ngoài, bên ngoài thân hắn vẫn còn bao trùm một chút băng sương.

Lục Viễn Thần nâng thân thể, dư quang đảo qua dưới đài, không ngoài sở liệu, khen ngợi với hài tử đối diện hắn, còn có trào phúng hắn. Cho dù dùng được cũng không thể thắng lợi, ánh mắt châm chọc của con kiến dưới đài giống như một đám bạt tay, hung hăng đánh vào trên mặt hắn.

Chuyện cho đến bây giờ đã muốn dừng không được, Lục Viễn Thần oán hận nghĩ, lập tức hai mắt mông lung, chống lại hai mắt Trần Lạc.

“Trần Lạc!” Hắn rống to một tiếng, Trần Lạc còn chưa thanh tỉnh vừa nhấc đầu lên, lập tức lâm vào lốc xoáy màu đen ẩn chứa trong mắt hắn, nơi đó phảng phất có lực hấp dẫn vô tận, nhất thời va chạm vào linh thức Trần Lạc.

Buông xuống kiếm trong tay ngươi đi… vận mệnh có người nói với ngươi như vậy. Ngươi vì cái gì muốn nâng kiếm lên… ngươi thực an toàn… an tĩnh chút đi… nằm xuống đi… ngủ một giấc đi… trong hư không có bóng dáng chậm rãi đi ra, trong mắt là thần sắc ôn nhu, khóe môi là độ cong quen thuộc, đúng là a Lăng nhà cậu.

Ta mới vừa rồi mới làm cái gì? Là đâm kiếm về a Lăng sao? Không, không phải như thế. Trần Lạc nháy mắt thanh tỉnh, cũng thoát ly ra từ bên trong lĩnh ngộ thăng cấp, người đứng trước mặt không phải a Lăng, mà là Lục Viễn Thần!

Đây là ảo thuật Lục Viễn Thần học!

Lục Viễn Thần vốn là không thích loại nhiếp hồn thuật này thậm chí loại này có thể quy là công pháp thuật pháp ma tu, tự nhiên cũng không học được cao thâm, hắn thậm chí còn không bằng Tô Huân Hàm mới luyện khí kì. Bởi vậy kì vọng kí thác vào nhiếp hồn thuật vừa đối mặt đã bị phá giải.

Nhưng hắn không phát hiện chút nào!

Trần Lạc đứng tại chỗ, làm như vẫn bị vây trong đó, chờ Lục Viễn Thần đến gần, cúi người tránh đi trường kiếm, vứt bỏ kiếm băng, bàn tay đánh thẳng vào nội phủ, đem băng sương lực đánh vào trong đó.

Thân thể Lục Viễn Thần bỗng vô cùng rét lạnh, trước mắt một trận hắc ám, đợi hắn lần thứ hai thanh tỉnh lại, hai người Trần Hâm Trần Lăng đã ở trên đài luận võ, bốn phía vô cùng huyên náo, nhóm quần chúng nhỏ giọng nghị luận trực tiếp tiến vào tai hắn.

Tiếp theo Lục Viễn Thần ý thức được, hắn thua.

Rõ ràng có mười phần chuẩn bị, vì sao hắn còn thất bại! Điều đó không thể nào! Không thể nào!

Trần gia! Tâm huyết của hắn, thế lực của hắn đều ở Trần gia! Nhiều năm kinh doanh của hắn đều đầu nhập vào Trần gia!

Hắn không hiểu! Dựa vào cái gì! Trần Lạc chỉ đơn giản dựa vào huyết mạch Trần gia là có thể kế thừa gia tộc này? Nhưng trừ bỏ Trần Lạc thì nơi này còn ai họ Trần! Trưởng lão đều đứng về phía hắn! Nên đi rõ ràng là Trần Lăng Trần Lạc!

Đều tại Trần Hâm! Một Tâm Động trưởng lão đi nơi nào chẳng được, xây dựng lại một cái Trần gia cũng hoàn toàn có thể, dựa vào cái gì muốn tranh tiểu địa bàn của hắn tại Ly thành này! Đều là Trần Hâm sai! Đều là Trần Lạc sai! Đều là Trần Lăng sai!

Lục Viễn Thần oán hận, nguyền rủa! Rõ ràng hắn không làm gì sai, vì cái gì thượng thiên cho hắn kết quả như thế! Cẩn trọng mấy năm nay của hắn tính là gì!

Ngay lúc ánh mắt mọi người tập trung trên người người thắng, Lục Viễn Thần cuộn mình trong góc, thân thể run nhè nhẹ, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vui mừng lộ rõ trên mặt ba người, sương mù tràn đầy dơ bẩn màu đen từ trong thân thể hắn chảy ra.

Cũng có lẽ là lúc mẫu thân Trần Lạc chết đi, cũng có lẽ là lúc Trần Hâm trở về, cũng có lẽ là lúc đáp ứng hẹn ước một năm, trong lòng Lục Viễn Thần liền có tâm ma, mà bản thân hắn cũng không ngừng lại mà khó có thể kiềm chế được hãm sâu trong đó, cuối cùng trong thất bại liền khuất phục tâm ma, sa đọa thành một ma tu.

“Rống~~~” Trong cổ họng Lục Viễn Thần phát ra tiếng gầm rống của dã thú, trên thân Kim Hợp kiếm tràn đầy hắc khí, bất cứ người nào nhìn hắn đều biết đây là một ma tu.

Ánh mắt Trần Lạc phức tạp nhìn về phía hắn, kéo kéo ống tay áo Trần Hâm, nói:

“Trưởng lão, đưa hắn đi đi.”

Người này đã từng là phụ thân của cậu, hiện tại lại là cừu địch. Từng là tu tiên người người kính ngưỡng, giờ lại sa đọa hãm sâu vào ma tu. Nhân sinh lại phức tạp như thế, cậu nhìn thấy tại Trần gia, học được thực sự nhiều lắm, nhưng cũng càng nhiều là bởi vì người này.

Cứ chấm dứt như vậy đi, vô luận là Lục Viễn Thần hay là Trần Lạc, để sự tình loạn thất bát tao này chấm dứt trong này đi!

“Ta không phục! Ta không phục!” Lục Viễn Thần quát, hắn sống chết nhìn chằm chằm Trần Hâm, “Nhất định là ngươi cho nó bảo bối gì! Ta làm sao có thể bị nó đánh bại! Ta ở Trần gia nhiều năm như vậy, bao nhiêu công lao! Trần gia bây giờ còn không giải tán, còn có quy mô như vậy, đều là công lao của ta a! Các ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi? Dựa vào cái gì giết ta!”

Ánh mắt Trần Lạc đầy thương hại, đáp:

“Ta thừa nhận công lao của ngươi, nhưng nơi này vốn là gia tộc của ta, nếu ngươi chính là phụ thân của ta, giúp ta chưởng quản gia tộc này, hay nếu ngươi từng trưng cầu ý kiến của ta, ta cũng sẽ không không lưu tình như vậy. Chỉ tiếc dã tâm của ngươi không ngừng, muốn cướp lấy gia tộc này, ngươi xem ta như cái đinh trong mắt, liên tiếp muốn hại ta. Chính là như vừa rồi, ngươi còn dùng cấm dược cùng nhiếp hồn thuật mọi người không nhận ra để đối phó ta.”

Dưới đài, quần chúng vây xem một mảnh kinh hô, ánh mắt nhìn về phía Lục Viễn Thần càng thêm khinh thường.

Lục Viễn Thần mặt đỏ lên, đáp:

“Thì đã sao? Không có ta, Trần gia đã sớm không tồn tại! Ngươi căn bản không có cái để tranh!”

“Thời điềm ngươi chiếm lấy Trần gia sao không nói như vậy? Thời điểm ngươi mặc kệ hạ nhân khi dễ hai huynh đệ chúng ta sao không nói như vậy? Hiện tại ngươi thua, ngươi phải ly khai Trần gia, lại luôn mồm liệt kê từng công lao ngươi đối với Trần gia, không phải là buồn cười sao? Đem đồ vật của người khác chiếm làm của mình, thời điểm chủ nhân đòi lại, lại muốn giết chết đối phương, này có khác gì cường đạo? Đừng vì dã tâm của mình mà biện giải, Lục Viễn Thần.”

Trần Hâm ở một bên nghe. Chư vị trưởng lão Trần gia cùng bọn hạ nhân dưới đài nghe, thậm chí còn có một ít đệ tử thế gia tương giao đang nhìn. Lục Viễn Thần nhìn chung quanh, minh bạch thanh danh của mình đã không còn, tương lai của hắn đã bị hủy. Trong cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ, hắc khí tăng vọt, hai mắt màu đỏ tươi. Triệt để từ tu sĩ biến thành ma tu, điên cuồng phóng tới Trần Lạc.

Uy lực viên thuốc mới vừa rồi vẫn còn, tu vi của hắn giờ phút này trực tiếp tới Kim Đan kì, đây không phải Trần Lạc có khả năng ngăn cản. Đáng tiếc Trần Hâm là một Tâm Động lão tổ, mọi người còn chưa thấy rõ động tác của hắn, Lục Viễn Thần đã bị đánh bay ra ngoài, xụi lơ nằm trên mặt đất.

“Ngươi vì Trần gia trả giá nhiều năm như vậy, rốt cuộc là công thần, ta liền tha tính mạng của ngươi. Nhưng lúc này ngươi đã sa đọa thành ma tu để tránh làm hại, thiên hạ, liền phế đi tu vi của ngươi, từ nay về sau, ngươi và Trần gia không còn quan hệ.” Trần Hâm lạnh nhạt nói. “Ngươi đi đi!”

Tô Huân Hàm đang ở trên đài lúc này đi xuống, nâng Lục Viễn Thần dậy, cường chống hắn, đi xuống Thối Ngọc đài.

Nhưng lòng nàng cũng hoảng loạn, Lục Viễn Thần thua. Sinh hoạt sau này nên như thế nào? Nhân sinh phú quý của nàng đâu? Nhưng hoàn hảo, mấy năm nay nhi tử cướp đoạt được không ít tài bảo, tất cả đều tống ra khỏi Trần gia, chắc có thể duy trì sinh hoạt phú quý một đoạt thời gian. Chẳng qua nam nhân bên người này đã phế đi, phải nhanh tìm thời cơ vứt bỏ, đỡ là gánh nặng cho nàng.

Đều kết thúc…

Trần Lạc đứng ở trên đài, nhìn bóng dáng suy sút của hai vợ chồng. Đã bảy năm từ khi cậu xuyên qua đến thế giới này, hiện tại lấy lại được Trần gia, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân.

“Việc nơi này đã xong, Lăng tiểu tử, Lạc tiểu tử, các ngươi nhanh chuẩn bị hành lý, đi Thần Nguyệt tông bái môn đi.” Trần Hâm đứng sau lưng bọn họ, nhắc nhở.

Hai thiếu niên liếc nhau, cùng cuối đầu:

“Dạ!”

Trên đường trở lại, còn có thể nghe được nghị luận của bọn hạ nhân đối với tràng chiến kia. Lục Viễn Thần dùng cấm dược, Lục Viễn Thần tẩu hỏa nhập ma, còn có về ma tu, về Quân gia…

Đây không phải là gia tộc của nhân vật chính sao? Phải cách nơi này xa vạn dặm, sao lại thảo luận ở đây? Trong lòng Trần Lạc nghi hoặc, liền đi qua hỏi:

“Các ngươi đang thảo luận gì về Quân gia?”

Bọn hạ nhân thấy là cậu, lập tức cung kính đáp:

“Thiếu gia hảo. Ngài không biết sao? Quân gia, là gia tộc những năm trước kia phát hiện ra có gian tế ma tu, hoàn hảo đã sớm bị các tiên nhân Lăng Thiên kiếm pháp diệt trừ, nếu không không biết phát sinh chuyện gì đâu!”

Nhân vật chính đã bị diệt môn? Như vậy nội dung vở kịch đã sớm bắt đầu! Trần Lạc suy tư, cũng nên cho người hảo hảo chú ý tin tức trên đại lục, miễn cho không cẩn thận va chạm nhân vật chính, mất đi tính mạng.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình là một nhân sâm oa bị người mơ ước, thời thời khắc khắc phải suy nghĩ vì mạng nhỏ.

Thở ngắn than dài một trận, Trần Lạc được ca ca nhà cậu dẫn về phòng, bắt đầu thu thập hành lý. Kì thực cũng chỉ có mình Trần Lăng lao động, việc Trần Lạc cần làm chỉ là nằm ở trên nhuyễn tháp, hưởng thụ đối phương cẩn thận bưng trà rót nước ân cần phục vụ. Lý do đương nhiên là đánh một trận, phải nghĩ ngơi thật nhiều, miễn cho thân thể mệt.

Đúng vậy! Ca ca nhà ta chính là săn sóc như vậy!

Ghé vào trên giường, nhìn Trần Lăng vội đến vội đi, bỗng nhiên có loại cảm giác bĩnh tĩnh ấm áp, Trần Lạc ngáp một cái, bất tri bất giác liền lâm vào cảnh trong mơ. Mà chiếc nhẫn trên tay cậu hơi hơi nổi lên ánh sáng hồng sắc, đem mặt ngoài nhẫn nhiễm thành huyết sắc nhợt nhạt. Linh khí huyết sắc xâm nhập thật sâu vào ngón tay Trần Lạc, dọc theo kinh mạch đi một vòng, lại dừng lại thật sâu trong thức hải, rồi trở về bên trong nhẫn, chiếc nhẫn trở lại bộ dáng bình thường, tựa hồ không có gì phát sinh. Mày Trần Lạc giãn ra, vết thương trong kinh mạch nội phủ tựa như chưa từng xuất hiện, thân thể trở về trạng thái tốt nhất.

Nghỉ ngơi vài ngày, những trưởng lão Trần gia kia cũng bị Trần Hâm bỏ đi họ Trần, ly khai Trần gia, cho chút linh thạch linh bảo làm thù lao đã bảo hộ Trần gia nhiều năm như vậy. Bọn họ vốn đều là tán tu, dựa vào Trần gia và Lục Viễn Thần cũng chỉ vì tài nguyên tu luyện, lúc này tự nhiên không muốn bị đuổi ra, cầm linh bảo tích lũy nhiều năm đi cầu Trần Hâm, Trần Lạc. Nhưng Trần Hâm đâu có dễ nói chuyện như vậy, những người này rốt cuộc một người cũng không lưu. Cũng dẫn đến lúc này Trần gia trừ ba chủ tử cùng một ít hạ nhân, không có người ngoài.

Trước khi đi, hai tay Trần Lạc nắm thùng xe, đôi mắt to tròn chứa đầy hơi nước chăm chăm nhìn Trần Hâm:

“Trưởng lão, một mình ngươi sẽ cô đơn, hay là chúng ta lưu lại bồi ngươi đi, Thần Nguyệt tông đi sớm hay đi trễ cũng có gì khác nhau đâu.”

Trần Hâm không chút lưu tình, một tay bắt lấy cậu nhét vào trong xe, nói:

“Đi, đừng như lão bà nương, lão tử cũng không phải chưa từng sống một mình! Hai người các ngươi hảo hảo tu luyện, chờ công lực tiến bộ rồi thì trở về, cho ta chút mặt mũi!”

Trẩn Lạc bị Trần Lăng ôm vào trong ngực, hai mắt đẫm lệ lăng lăng nhìn về phía cửa thùng xe, hung hăng gật đầu:

“Trưởng lão, ngươi yên tâm! Ta nhất định sớm ngày học xong trở về!”

Đi vào dị thế nhiều năm như vậy, quỹ đạo sinh hoạt của cậu cơ hồ đều ở Trần gia Ly thành, bất tri bất giác nơi này đã sớm trở thành quê hương của cậu, từ biệt Trần Hâm, nhìn phong cảnh ven đường, Trần Lạc vẫn có chút ủ rũ, đề không nổi tinh thần.

Một đôi bàn tay to bao trùm trên đỉnh đầu cậu, thanh âm tràn đầy từ tính của Trần Lăng vang lên:

“Đừng thương cảm, chúng ta đã định trước không có khả năng ngốc tại Ly thành cả đời, chờ đến khi ngươi trở thành chân nhân như đại trưởng lão, không gian này còn không phải để ngươi rong ruổi, muốn đi đâu liền đi đến đó!”

Trần Lạc đem đầu nhét vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của đối phương, rầu rĩ gật gật đầu. Trần Lăng vuốt ve đầu của cậu, không ra âm thanh.

Thần Nguyệt tông ở phía Nam Ly thành, cùng Trà Vực sơn nơi Trần Hâm bế quan là hai phương hướng, đối với hai huynh đệ Trần Lạc đương nhiên là một lữ trình hoàn toàn mới. Không bao lâu, đợi Trần Lạc điều chỉnh tốt tâm tình, xốc lên bức màn nhìn ra phong cảnh xa lạ bên ngoài, thực nhanh liền bị dẫn đi lực chú ý.

“Nơi này thật là một địa phương tốt!” Cậu thấp giọng cảm thán. Vô luận phong cảnh nào của Tu Chân giới đều đẹp hơn so với phong cảnh ở thế giới hiện đại, từ ánh nhìn đã lộ ra tinh xảo.

Đang lúc cậu thưởng thức, đột nhiên xe ngựa mãnh liệt rung lắc, rồi lập tức ngừng lại, nếu không phải Trần Lăng mau tay nhanh mắt giữ chặt Trần Lạc, cậu liền muốn từ cửa sổ lao ra ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiếng nói Trần Lăng vừa dứt, chỉ thấy trên cửa thùng xe chiếu ra huyết sắc, hắn thầm nghĩ không tốt, biết là có địch nhân, chỉ sợ người chăn ngựa đã chết. Trong ngực ôm Trần Lạc, đạp mạnh vách tường xe, liền muốn bỏ xe mà chạy, lại có cỗ áp lực cực lớn gắt gao ngăn cản động tác của hắn, làm hắn không thể đi tới.

“A Lăng, ta không thể hấp thu linh khí!” Trần Lạc lo lắng nói.

“Các hạ là ai?  Cùng hai huynh đệ ta có ân oán gì. Sao lại hao hết tâm tư bày ra trận thế này!” Trần Lăng tĩnh tâm, chỉ chốc lát liền phát hiện huyền cơ, bên trong vách xe này bị người chia làm hai tầng, trung gian bị người dùng linh thạch mài nhỏ thành phấn hoa tạo nên trận pháp phức tạp, từ đỉnh đầu đến giữa chân, không quên một chỗ. Tại trong trận, bọn họ không thể sử dụng pháp quyết công kích, cũng không thể hấp thu linh lực tự thân phòng ngự.

Một thanh âm già nua từ bốn phía thùng xe vang lên, như là phiêu bạc giữa không trung, làm người ta không phân biệt được vị trí:

“Huyết hải thâm cừu không thể không báo! Hôm nay đây liền là nơi hai ngươi tán thân!?”

Một câu kia nói xong, liền không còn âm thanh khác. Mà huyết sắc trên trận pháp càng thêm sáng bóng mãnh liệt, vách xe ngựa đương nhiên không thể ngăn nổi quang mang không rõ này, sau đó xe ngựa giống như bị xé nhỏ, hóa thành vô số mảnh gỗ, phô thiên cái địa đánh tới địa phương hai người đang đứng.

Trần Lạc rút bội kiếm ra, còn chưa làm ra động tác gì, cả người liền bị Trần Lăng đặt tại trong ngực, bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực.

“Ngươi căn bản không thể sử dụng linh lực, đừng cậy mạnh.” Kiếm thuật của Trần Lăng cao hơn một ít so với Trần Lạc, một tay bảo vệ Trần Lạc, tay kia vũ động Xích Viêm kiếm, nhất nhất đánh bay mảnh gỗ.

Chờ đến lúc xe ngựa hoàn toàn biến mất, khi chỉ còn trận văn huyết sắc như nhà giam đem hai người bao lấy, Trần Lăng mới buông Trần Lạc ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

Hai bên đường là phiến rừng rậm thưa thớt, liếc mắt thấy cũng không cất giấu người nào, nhưng âm thanh này rõ ràng ngay tại chung quanh bọn họ. Bên ngoài có địch nhân cũng không đáng sợ, chỉ có không biết địch nhân mới làm tâm người ta sinh kiêng kị.

Hai bóng dáng tay cầm kiếm, đứng lưng tựa lưng, cảnh giác gió thổi cỏ lay chung quanh, mà trừ bỏ trận văn huyết sắc lại không có đồ vật khác. Tâm Trần Lạc hung ác, hết sức ngưng tụ linh khí bổ về phía trận pháp, nhưng như trước không có thu hoạch, thậm chí phát hiện, cho dù không sử dụng pháp quyết, linh lực trong cơ thể vẫn xói mòn như cũ.

“Đừng phí công! Các ngươi không thể rời đi!” Thanh âm già nua lại vang lên.”

“A Lăng, ngươi nhận ra đây là trận văn gì sao?” Thần sắc Trần Lạc ngưng trọng, nhan sắc đỏ tươi như vậy, thực sự không giống trận pháp đứng đắn, càng giống như huyết tế trận ma tu thích dùng, mà người công kích không biết ở nơi nào nhưng chắc chắn ngay chung quanh bọn họ.

“Rất giống Thí Thần trận của ma tu. Nhưng chúng ta khi nào thì chọc qua ma tu…” Nói đến đây, mắt Trần Lăng chợt động, lập tức quát to. “Lục Viễn Thần! Ngươi quả là càng ngày càng sa đọa! Vậy mà dùng loại thủ đoạn này đối phó hai hài tử chưa cao tới nửa người ngươi”

Trong chớp mắt áp bách trận pháp mang tới nháy mắt yếu bớt, nhưng lập tức khôi phục, thừa cơ hội này, trường kiếm Trần Lăng đánh xuống, chém ra một lỗ hổng nhỏ, muốn đem Trần Lạc đưa ra, lại bị đối phương kéo ngược đẩy ra ngoài.

“A a a a!” Hiển nhiên Trần Lăng đào thoát làm địch nhân có chút tức giận, hắn tức giận gầm lên một tiếng, lại hiển nhiên chưa từng hiện thân, “Ngươi ngược lại giảo hoạt, đáng tiếc, hôm nay ai cũng trốn không thoát, ngươi đi ra thế nào thì đi vào như thế đi!”

Nhà giam chuyển động, như là bị khống chế, hướng về phía Trần Lăng, Trần Lạc ý đồ đem trường kiếm cắm vào đất, nhưng không có thu hoạch.

Không phải Lục Viễn Thần, người này thoạt nhìn lợi hại, là càng nhiều dựa vào công hiệu trận pháp, thực lực đối phương thậm chí không cường đại bằng bọn họ, nếu không cũng sẽ không để Trần Lăng dễ dàng thoát ra như vậy. Vậy hắn là ai? Tất nhiên là người có quan hệ với Trần gia. Trần Lăng tránh qua một bên, lấy ra Hàng Lôi phù (bùa giáng sầm) quăng về phía mặt ngoài trận pháp, trong nháy mắt lôi hạ xuống, trận pháp bỗng mở ra khẩu tử, cũng không có bị công kích, còn làm Trần Lạc ăn đau khổ lớn.

Cái này khó giải quyết. Hai người đều nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.