Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 8



Trần Dũng bị ánh mắt kia của cậu làm sợ hãi, lui về sau một bước, lại như thẹn quá thành giận mà quay về, hắng giọng một cái, duy trì hình tượng của chính mình, nói:

– Nếu tiểu khất cái này là người Trần gia thì có thể, nói ví dụ như, là hài tử lưu lạc bên ngoài của Đại phu nhân cùng lão gia…

– Được – Trần Lạc lạnh như băng cười rộ lên, đánh gãy lời Trần Dũng – Nếu ta nói Trần Lăng là ca ca của ta. Hắn là đích trưởng tử của Trần gia thì thế nào?

Một mình tiểu hài tử đứng trong vũng máu, trước người là nữ tì trung thành đã ‘say giấc’, mặt sau cậu là một ca ca không cùng huyết thống, đây rõ ràng là một cảnh vô cùng bất lực và thê lương, lại bởi vì khí thế kiên định mãnh liệt trên người đứa nhỏ này mà nhiều thêm phần ý tứ bi tráng.

Trong tay dính máu tươi của Cầm Oánh, trên thân thể tựa hồ như cũ vẫn cảm thấy nhiệt độ của hai người từng bảo vệ cậu, nhưng mà một người hiện tại lại rời đi, người còn lại cũng đã ngã xuống.

Không quan hệ.

Ta đã không còn là ‘ta’ ngu xuẩn kia nữa, hiện cũng đã thấy rõ tàn khốc của Tu chân giới.

Cầm Oánh, yên tâm, thù của ngươi ta sẽ báo, ta sẽ sống thật tốt, còn những người Trần gia đó, ai cũng đừng mong thoát!

Còn có a Lăng, từ nay về sau chỉ còn có hai người chúng ta.

Rõ ràng chung quanh có vô số người, Trần Lạc lại chỉ thấy cô độc, nhưng cậu muốn hài tử phía sau bình an.

Còn người ta cần bảo hộ!

Ta còn phải đấu tranh! Cùng Trần gia! Cùng vận mệnh! Thậm chí là cùng Đại đạo!

Từ nay về sau sẽ không để bất cứ ai rời đi!

Vĩnh viễn sẽ không!

– Ngươi… được! – Trần Dũng sửng sốt nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, – Lão gia và phu nhân đương nhiên nghênh đón Đại thiếu gia trở về, Nhị thiếu gia!

Vừa dứt lời bên người liền hiện ra không ít bóng dáng mặc y phục thị vệ Trần gia, ngón tay  đầu lĩnh vung lên liền khống chế trường kiếm trong hư không, chém sạch sẽ nhóm tiểu lâu la khất cái thấy tình thế không ổn chuẩn bị chạy trốn.

Trong lòng Trần Lạc càng thêm lạnh như băng, nguyên lai thời điểm bọn họ bị đánh, những người này lại đứng nhìn ngay bên cạnh?!

Ha! Cầm Oánh chết thực oan! Trần Lăng bị thương cũng thực oan! Cảnh ngộ của mình thì ra là bọn hắn tính kế! Đã sớm nói chuyện thu liễm, tại sao chúng sẽ không nghe đây! Nhưng mà hoàn hảo, ngươi về sau sẽ không bị lừa nữa!

Trần Lạc rốt cuộc nhận thức Tu chân giới làm cậu tò mò, cầm lại nhẫn và ngọc bội từ trên xác Lôi lão đại, sau đó thị vệ liền gọi ra trường kiếm, mang theo Cầm Oánh, Trần Lạc, Trần Lăng, hóa thành một đạo ánh sáng quay về Trần gia.

Thời gian phi hành rất ngắn nhưng loại rung lắc này làm ý muốn ôm một người bùng cháy mãnh liệt, cậu cưỡng ép chính mình độc lập đứng thẳng, cuối đầu nhìn xem mặt đất ở dưới chân, ngẩng đầu nhìn không trung gần trong gang tấc, sau đó liều mạng tự nhủ.

Ngươi hiện tại đứng giữa trời cao, dưới chân là hư không, bên ngưới không ai để dựa vào. Việc ngươi phải làm chính là tăng lên năng lực của bản thân, vững vàng đứng ở chỗ này, ai cũng không thể lay động địa vị của ngươi, ai cũng không thể thương tổn người ngươi bảo vệ.

Cầm Oánh không biết bị mang đi đâu, Trần Lạc cuối cùng chỉ giữ lại một mình Trần Lăng. Thái dương đã gần xuống, ánh sáng trong không trung mờ nhạt dần, Trần Lạc tẩy sạch mặt, đổi quần áo mới, sau đó giống như lần đầu tiên gặp Trần Lăng, đem bồn nước ra, liền cởi y phục của hắn tỉ mỉ chà lau.

Lau vết máu, lau tro bụi, lộ ra thân thể đầy xương cốt gầy gò cùng vết thương xanh tím.

Sau đó Trần Lạc khắc chế không được liền ghé vào mà dựa dẫm lên thân thể bị thương đến rối tinh rối mù của hài tử, thật lâu không nói lời gì.

Trong viện này, ít nhất còn có hai người.

Trần gia cứ vậy, lặng im không tiếng động mà nhiều ra một Đại thiếu gia, cùng một Nhị thiếu gia nhìn không quen mắt.

Có lẽ là linh khí trong viện này nồng hậu, thương thế của Trần Lăng rất nhanh liền tốt, chính là bệnh trạng thể chất yếu đuối cũng khôi phục rất nhiều. Trần Lạc xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm vui mừng.

Trong lòng cậu thực ra từng sinh ra đủ loại ảo tưởng với Trần gia, với cái gọi là thân sinh phụ thân của cậu, tất cả đều tan biến tại lúc thị vệ Trần gia xuất hiện. Thế giới này dùng một tư thái đầy tàn khốc mà lạnh như băng nói cho cậu biết, cái gì là cô độc. Vì thế Trần Lạc liền xem Trần Lăng như rơm cứu mạng, đây là người cuối cùng ở bên cạnh cậu trong thế giới này.

Trần Lạc lúc này đã xem Trần Lăng là người thân duy nhất, vì đối phương ốm yếu, cậu liền muốn sống như cỏ dại, vĩnh viễn không ngã.

‘Cộc cộc cộc’ cửa gỗ bị gõ, nhưng người đến hiển nhiên không có ý tôn trọng vị chủ nhân Trần Lạc, ‘chi nha’ cừa bị vị khách không mời mà đến đẩy ra.

Cậu nhíu mày, buông đồ trong tay xuống, chạy ra khỏi gian phòng.

Trong viện đứng hai người, một là Trần Dũng, một người khác là một lão nhân mặc trường bào tuyết trắng, váy dài nhiễm đầy tiên khí, nghe được động tĩnh Trần Lạc xuất môn liền nhìn lại đây, thấy là một tiểu hài tử, liền cười cười:

– Vị tiểu công tử này là Trần Nhị thiếu gia?

Người này mặc dù râu tóc bạc trắng, lại đầy mặt hồng quang, thân đầy khí tường hòa, cực kì phù hợp hình tượng tiên nhân đắc đạo, vẻ mặt Trần Dũng nịnh nọt, Trần Lạc để ý, liền tiến lên một bước, chắp tay nói:

– Đúng vậy. Vị lão gia gia này xưng hô thế nào? Ngài là y tu tới xem bệnh cho a Lăng sao?

Ước chừng lão nhân gia đối hài tử có tâm từ ái, lại cũng vì Trần Lạc một bộ dáng tiểu hài tử nhưng làm lễ tiết của người lớn, bộ dáng tiểu đại nhân phá lệ chọc người yêu thích, liền khom lưng cười càng hòa ái với Trần Lạc:

– Ta là Du Linh chân nhân, nay đến là vì muốn giúp a Lăng nhà ngươi xem bệnh.

Trần Lạc lại vội vàng lộ ra một cái tươi cười nhuyễn manh, lôi kéo tay lão đi tới trong phòng:

– Chân nhân mau vào phòng đi, a Lăng đã đợi vài ngày. – Trong lời nói củng cử chỉ đều triệt để không để mắt đến Trần Dũng.

Chờ hai người vào phòng, Trần Dũng không thấy Du Linh chân nhân, mới thối thanh, phẫn hận:

– Bất quá một Luyện khí trung kì liền kiêu ngạo như vậy, lão tử lúc đầu vỡ lòng đã là Luyện khí, sớm muộn cũng làm các ngươi ngoan ngoãn bái phục. – Ngoài miệng nói xong, thân thể vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo, đứng ở đại môn thành thật canh gác.

Trong nhà chỉ có một hài tử bệnh hoạn, cái gì có thể chiếu cố Trần Lăng Trần Lạc đều không tiếc, tình trạng trong nhà là có thể nghĩ. Vừa tiến đến, sắc mặt Du Linh chân nhân liền không dễ nhìn, còn chưa nhìn Trần Lăng bên trong liền hỏi:

– Hai tiểu công tử thật bướng bỉnh, thế nào lại đem phòng loạn ra bộ dáng này?

Hắn nói uyển chuyển, Trần Lạc lộ ra biểu tình ưu sầu, miễn cưỡng làm mình cười, vụng về nói sang chuyện khác:

– Chân nhân mau xem a Lăng nhà ta đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn nộn của hài tử nhăn thành cái bánh bao, Du Linh chân nhân mặc dù biết rất ít sự tình bên trong cũng nhìn ra manh mối, liền ngậm miệng không hỏi, chỉ đi tới thân người nhỏ nhỏ trên giường.

Trần Lăng nghe được thanh âm người khác, chống đỡ thân thể thăm dò, vừa nhìn chỉ thấy một lão nhân liền trừng mắt cảnh giác. Nhìn lại, bên người lão nhân còn đi theo một bóng dáng nhỏ, thấy hắn ngẩng dậy liền lo lắng:

– A Lăng, mau nắm xuống, ta mang chân nhân đến xem bệnh cho ngươi.

Du Linh chân nhân vuốt ve trường nhiễm, cười tủm tỉm nhìn hai tiểu hài tử bổ nhào vào nhau, chậm rì rì nói:

– Đại công tử khỏe, ta là y tu Du Linh, tuy bất tài nhưng vẫn có vài phần bản lĩnh, nhất định có thể trị hết bệnh của ngài.

Đối với Trần Lạc, ánh mắt Trần Lăng trong giây lát nhuộm một tầng ôn hòa, sau đó lại khôi phục cảnh giác, lợi mâu quét về Du Linh chân nhân mặt mũi hiền hòa, đáp:

-Chân nhân định giúp ta trị liệu thế nào?

Trong hư không bỗng hiện ra một kim sắc Tiểu Linh Đang tinh xảo, từng sợi xuyến có đuôi bạc bay ra. Du Linh cười nói:

– Nhị công tử thỉnh lui ra, lão phu sẽ dùng Tham Linh Tật để tìm bệnh của Đại công tử.

Trần Lạc theo lời thối lui lại thấy Tiểu Linh Đang cùng ngân xuyến trên không trung duỗi thân, hóa thành hình cầu, đầu đuôi giao nhau bay về phía đỉnh đầu Trần Lăng. Linh Đang phát ra tiếng vang ‘đinh linh linh’ thanh thúy, chuyển động quanh thân Trần Lăng, rồi kim sắc phía trên giống như bị bịt kín bởi tro bụi, tiếng vang cũng dần nặng nề không thể nghe thấy.

Nhưng làm Trần Lạc kinh hãi là nụ cười trên mặt Du Linh từ từ biến mất.

Trần Lăng rốt cuộc bị bệnh gì!

Tay Du Linh chân nhân khẽ phất, Linh Đang liền về bên người hắn, hắn cau mày đánh giá pháp khí của chính mình, nhớ tới tình huống vừa phát hiện trong cơ thể đối phương, chần chừ không biết nên nói tin tức thế nào cho hai tiểu hài tử:

– Đại công tử, bệnh này…

Lần chần chừ này của hắn làm huyết khí Trần Lạc sôi lên:

– Như thế nào?

Du Linh định thần, ánh mắt thương hại nhìn hai huynh đệ, trong giọng nói là mười phần tiếc nuối:

– Chắc hai vị công tử cũng biết cái gì là tang tử?

Tâm Trần Lạc nhất thời phập phồng:

– Ý chân nhân là…

Du Linh chân nhân lắc đầu, thở dài trả lời:

– Kinh mạch thẳng tắp lại một mảnh âm trầm, lực nguyền rủa cơ hồ cắn nuốt pháp khí của ta, Đại thiếu gia không thể nghi ngờ là một tang tử.

Tang tử? Trần Lạc thực sự vô cùng quen thuộc.

Nam chủ của <dị thế thiên tôn> không phải là tang tử sao! Thân ủ rũ, thể nhiều bệnh, thọ mệnh ngắn, đường gian nan, mặc dù là có hào quang nhân vật chính cũng chỉ có thể sau khi trừ bỏ mới đại phát thần uy! Thân là nam chủ còn như thế, còn Trần Lăng! Trần Lăng nếu là tang tử ngược lại có thể giải thích vì sao từ khi gặp mặt tới nay, một thân bệnh của hắn đều chưa từng tốt lên! Chính là có chết cũng không kì quái! Trần Lạc mân môi, đầu óc xoay chuyển cực nhanh nhưng vẫn thủy chung khó mà tin được, hung hăng nhắm chặt mắt làm chính mình thanh tỉnh hỏi:

– Chân nhân ngươi đừng chuẩn sai, tang tử làm sao dễ xuất hiện như vậy! A Lăng chỉ là thân thể yếu! Hắn… hắn rất nhanh liền tốt!

Nhưng trong ánh mắt thương hại của Du Linh chân nhân, thanh âm chắc chắn của cậu càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả răng nanh đều không tự giác run lên.

A Lăng là tang tử?

A Lăng sẽ chết sớm?

A Lăng cũng muốn bỏ cậu đi sao?

Không! Không có khả năng! Nhất định có chỗ sai! Nhất định vậy!

Trần Lạc rốt cuộc nói không nên những lời cãi lại, cắn chặt răng khiến cho bản thân ngừng run rẩy, hô hấp thật sâu, giống như cầu xin nhìn Du Linh:

– A Lăng… không phải tang tử đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.