Tới cửa thôn, không tránh được gặp phải mấy đại nương cùng thôn, những người này trước giờ đều là camera chạy bằng cơm của thôn.
Nếu là nguyên thân nhìn thấy bọn họ, nhất định trước tiên là né tránh, nhưng Điền Chí Thành thì không, bây giờ trong tay anh có tiền, anh còn đang lo không ai thay anh đồn đi đây.
“Chí Thành, mới sáng sớm cậu đi vào huyện mua gì vậy, bao lớn bao nhỏ cầm về nhà, phát tài rồi sao?”Một người phụ nữ dáng người hơi béo nâng bao tải sau lưng Điền Chí Thành, ai da một tiếng, nói: “Mua gì vậy, khá nặng tay đó.
”“Không có gì, chỉ là mấy đồ dùng trong nhà, cũng do tối qua con đạp rách chăn, mẹ con kêu con mua vải bố màu xanh về làm lại vỏ chăn cho con.
” Điền Chí Thành cười nói.
“Cái gì gia đình cậu, còn mua vải bố màu xanh về làm vỏ chăn, cái đó nếu bị rách phải đền bù đó.
“Chắc là khoác lác thôi, nhà cậu mái nhà bị thủng nửa tháng mới sửa được, giờ còn mua vải bố màu xanh để làm chăn nệm mới.
”Kinh tế gia đình góa phụ Điền mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên không tin lời Điền Chí Thành nói, cảm thấy anh đang khoác lác.
“Cũng do mẹ con thấy con muốn tìm vợ, để con tổng kết tiền làm được ở huyện, nếu không sao con có nhiều tiền để mua đồ như vậy được.
”Nụ cười Điền Chí Thành không đổi, nói tiếp: “Trời nóng lên miệng thèm ăn, nếu không sao có thể mua thịt heo và bột mì để làm sủi cảo, mua thêm miếng mỡ để thắng dầu, đến lúc đó trộn tóp mỡ với đường trắng, cũng có thể đỡ thèm.
”Nói sủi cảo và tóp mỡ trộn đường trắng, ai mà không nuốt nước miếng, trong lòng không hẹn cùng nghĩ, chẳng lẽ Điền Chí Thành thật sự kiếm được tiền?Nếu không sao có tiền mua vải bố, mua thịt, rồi còn mua đường trắng.
“Trước đây ở huyện cậu làm việc gì để sống, sao chưa nghe cậu nói bao giờ, trong thành phố lương cao, trách không được kiếm được nhiều.
”“Con chỉ là làm chút việc vặt, tuy là làm vài năm, cũng chỉ kiếm được mấy chục đồng.
”Điền Chí Thành nửa thật nửa giả nói, những người này đương nhiên không tin.
.