Ngồi trong quán cà phê ở khách sạn 5 sao, cô phục vụ mặc sườn xám xẻ cao, lộ ra cặp chân trắng bóng nhưng thô to vì đặc thù nghề nghiệp phải đứng nhiều, tươi cười khả ái đưa quyển menu sang trọng cho tôi.
Tôi mở ra xem, thiếu chút nữa thì nhảy dựng! Cướp tiền nha, một lọ nước khoáng cũng đòi hai mươi lăm tệ.
Tôi không xem nữa, xem nữa sẽ làm tôi hết hồn, lập tức đóng menu lại, đưa cho người phục vụ: "Xin lỗi, tôi đang chờ bạn. Lát nữa chúng tôi sẽ gọi món!"
Không ngoài dự đoán, nụ cười con buôn của cô phục vụ có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn mở cặp môi đỏ chót nói với tôi: "Vâng thưa quý khách."
Nhìn cô phục vụ rời đi, tôi biết cô ta nghĩ tôi chỉ tới ngồi hưởng điều hòa, nói không chừng ngồi nửa phút, nhìn quanh không thấy ai chú ý liền cầm túi chạy thẳng.
Biết sao được, trong túi tôi còn hơn mười tệ, nếu từ giờ chỉ đi tàu điện ngầm thì vừa vặn duy trì đến ngày phát lương. Tuy thẻ tín dụng chưa dùng hết, nhưng tôi cũng phải tiết kiệm, phòng ngừa tiền lương bị khất. Nhân cùng chí đoản, không có biện pháp nha!
Xem di động đã sắp đến giờ hẹn, tôi tắt máy đi. Tuy Lâm Tuấn Kiệt không gọi tới nữa, nhưng vẫn phải đề phòng, tôi là người cẩn thận, không thể để một cuộc điện thoại phá hỏng tương lai tươi đẹp.
Ánh sáng trong quán cà phê được điều chỉnh chuyên nghiệp, nhẹ nhàng mà lãng mạn. Bên cạnh còn có người chơi đàn dương cầm, nghe quen tai thật đấy, nhưng nói chung tôi không biết bài này là bài nào.
Thật ra tôi không cần khúc nhạc du dương sang trọng gì hết, hiện tại chơi một bản nhạc ái muội và tràn đầy hơi thở tiền tài mới là phù hợp.
Tiếng đàn ngừng lại, mấy tiếng nói nhỏ khe khẽ cũng biến mất. Tôi theo bản năng cảm giác được, số 3 đến rồi!
Cô tiếp tân cao gầy, hai chân run run va vào nhau. Số 3 đi ngang qua một người phục vụ, "Bộp" một tiếng, menu rơi xuống trúng chân cũng hồn nhiên không biết.
Cô phục vụ bàn chật vật té lăn trên đất, số 3 cao lớn mạnh mẽ bước vòng qua, ngồi xuống đối diện người đang cúi gằm mặt là tôi.
Tôi tạm thời câm nín, đúng như bà mối cảnh báo, hoa mắt chóng mặt, tứ chi đổ mồ hôi lạnh, còn nhìn nữa nhất định sẽ ngất xỉu. Sau lưng số 3 năm mét, cô phục vụ đã được người khác nâng dậy, rốt cuộc thì tôi đã hiểu vì sao số 3 không giúp cô ta, bởi vì không thể giúp, một khi giúp sẽ xảy ra tai nạn chết người!
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu. Ổn định một hồi lâu, rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện.
"Khụ khụ... Anh là số 3 phải không?" Tôi che tay trên trán, cúi đầu từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn tiếp đôi mắt xanh lam như viên ngọc bích tinh khiết, sống mũi cao thẳng như bức tượng điêu khắc Hy Lạp, da thịt trắng nõn mà nhẵn nhụi như ngọc, đôi môi hồng nhuận đầy đặn của số 3... Chỉ nhớ lại trong đầu thôi, tim tôi đã đập thình thịch rồi.
8.5, quả thật không phải là lựa chọn sáng suốt. Dung mạo hồn xiêu phách lạc cỡ này đúng là bom nguyên tử, làm người ta tan thành tro bụi, một mẩu xương cốt cũng không còn.
"Còn cô là cô Thư?" Số 3 vừa mở miệng, tôi liền rơi lệ đầy mặt nằm úp sấp trên bàn.
"Đại ca à, anh từ từ hãy nói được không, để tôi chuẩn bị tâm lý trước đã." Giọng nói rất dễ nghe, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, làm một người yêu thích giọng nói như tôi đây phải nằm bò trên bàn, chảy lệ yếu ớt cầu xin.
Mĩ nam 8.5, thu nhập ít nhất một triệu đô một năm, lẽ ra không được chọn người như vậy. Sắp chịu không nổi nữa rồi, không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cần số 3 cười với tôi một cái, tôi lập tức sẽ lăn ra đây.
Tôi mạo hiểm tính mạng, hơi hơi hé mắt, khóe mắt nhìn thấy đôi tay run run của người phục vụ đang cầm menu đặt lên bàn. Xem ra kiến thức rộng rãi như người phục vụ bàn cũng sắp không chịu được. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thế nào là đẹp trai rồi, đẹp đến hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, xe gặp xe nổ.
"Quên đi, chúng ta đi thôi." Số 3 đứng lên, đi ra sau lưng tôi, lịch sự giúp tôi kéo ghế, còn thuận tay nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất của tôi.
Số 3 kéo tay tôi đi về phía trước, còn tôi nhắm mắt không dám nhìn anh ta, dọc đường đi nghe thấy tiếng cốc chén rơi vỡ, khay thức ăn bị đổ, thậm chí còn có tiếng thét chói tai trước khi ngất xỉu của một cô gái hơi yếu tâm lý. Nói chung là, vô cùng náo nhiệt.
Tôi bị ấn vào xe, xe chạy một đoạn liền dừng lại, sau đó vang lên giọng nói dịu dàng quyến rũ của số 3: "Cô mở mắt được rồi, trong xe không bật đèn."
Mở mắt, xe đang đang dừng ở một bãi đỗ tương đối khuất, mà trong xe quả thật không bật đèn.
"Không sao, tôi quen rồi, có lẽ tôi nên bình thường một chút, 7.5 là vừa đủ." Giọng nói của số 3 truyền đến, rất dễ nghe rất dễ nghe, quả thực khiến tôi mê đắm.
"Không ổn rồi, anh đẹp trai quá, tâm lý của tôi không chịu nổi." Tôi thành thật nói, diễm phúc cỡ này tôi không hưởng thụ nổi, đến bây giờ trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. 8.5 đã có lực sát thương như thế, vậy 10 điểm quả thật là vừa gặp liền hộc máu bỏ mình. Chẳng trách bà mối nói, 8.5 là giới hạn cao nhất mà cục di dân trái đất cho phép nhập cư.
"Lần đầu tiên gặp đều như vậy, nhưng thêm hai ba lần nữa rồi sẽ quen thôi. Mỗi ngày có hơn hai mươi người làm việc cùng tôi, bọn họ đều không sao cả." Số 3 chỉnh đèn sáng lên một chút, tôi mơ hồ nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của anh ta. Giống như đom đóm trong đêm đen, bé nhỏ nhưng vẫn tỏa sáng; giống như cục nước đá tinh khiết, trong suốt nhưng vẫn tồn tại.
Anh ta hẳn là đang mỉm cười: "Lát nữa tôi sẽ chỉnh đèn sáng hơn, đợi đến khi sáng hẳn, cô mới quyết định có được không?"
Được, được, anh nói gì cũng được! Ngựa có Xích Thố, người có Lữ Bố, mà số 3, anh ta đẹp trai hơn tất cả soái ca top một trăm thế giới vừa được bình chọn. Nhưng số 3 không thể gia nhập giới giải trí, bởi vì TV vừa chiếu đến cảnh đầu tiên thôi, rất nhiều người xem đã bị lên cơn đau tim vì dung mạo tuyệt thế của anh ta rồi.
"Nước chanh hay nước khoáng, cà phê hay coca? Ở đây tôi đều có cả." Số 3 lấy một túi to từ ghế sau ra: "Còn có Hamburger, bánh bích quy, chocolate nữa."
"Tôi muốn nước chanh và Hamburger. À, ở trái đất anh làm nghề gì vậy?" Tôi không khỏi tò mò, mỹ nhân như số 3 đến nơi nào cũng sẽ gây ra phiền toái không nhỏ.