Mạng Xem Mặt Vũ Trụ

Chương 41: Anh chàng cao bồi



Tôi trừng lớn mắt, nhìn anh ta như nhìn sinh vật lạ.

Có nhầm không, tôi vừa thất tình, hơn nữa anh ta còn tặng bạn trai cũ của tôi một đấm. Đừng nói với tôi là anh ta đã sớm tính toán chia rẽ chúng tôi để có cơ hội làm người thay thế đấy nhé.

Thôi đi, tuy nhan sắc của bổn tiểu thư bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, nhưng đó chỉ là sức mạnh của mỹ phẩm mà thôi. Tẩy trang xong đi trên đường cái, nhiều nhất có thể coi là dễ nhìn. Tôi tự nhận không có sức quyến rũ lớn đến mức có thể khơi mào chiến tranh vũ trụ.

Tôi ho khan hai tiếng, rất là bình tĩnh nói lời cảm tạ: "Cảm ơn, tâm tình của tôi tốt hơn nhiều rồi. Thật ra chuyện của tôi và số 4 là do chính chúng tôi quyết định, không liên quan đến anh, anh không cần dỗ tôi vui vẻ." Nói xong thử lay lay tay, ý muốn anh ta bỏ ra.

Nhưng anh ta nắm rất chặt, không có ý buông lỏng.

"Tôi nói thật, không đùa giỡn." Kính nhờ, không cần nghiêm túc như vậy được không. Đã đẹp trai rồi, đẹp trai làm con gái phải nuốt nước miếng, lúc cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sắc bén còn tỏa sáng ngời ngời.

Người này rất cao, muốn nhìn rõ mặt, tôi phải ngửa đầu, thật mỏi cổ.

"Tôi không thua kém tên ma cà rồng kia phải không?" Anh ta cười gian trá, màu da chẳng hề trắng nõn như những đối tượng trước, mà là màu mật ong khỏe mạnh do phơi nắng nhiều. Nghe nói người nước ngoài rất thích màu da này, chẳng sợ mặt trời phát ra bao nhiêu tia UVA, UVB, cũng muốn liều mạng đi tắm nắng.

Tôi hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn anh ta: "Người Trung Quốc thích da trắng, còn anh thì quá đen."

Anh chàng cao bồi vẫn không buông tay tôi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời: "Đâu còn cách nào, da tôi vốn là màu này, dù đi tẩy trắng cũng không trắng được."

"Vậy buông tay ra." Tôi trừng mắt, mọi người nói con gái trừng mắt đều không xinh đẹp, làm vậy có thể dọa sợ anh ta chăng? Tôi còn không quên nói câu châm chọc: "Tôi không muốn sau này sinh ra đứa con đen thui."

Anh ta thế nhưng không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: "Nói một đằng nghĩ một nẻo, thật ra đã sớm lung lay."

"Ảo tưởng vừa thôi, đẹp trai một chút là nghĩ phụ nữ toàn thế giới sẽ thích mình." Tôi lườm anh ta một cái, vung mạnh tay: "Buông ra, tôi muốn về nhà ăn cơm."

"Tôi mời cô, ăn hải sản thấy thế nào?" Chỉ một câu đã làm con sâu tham ăn trong bụng tôi trỗi dậy, suy nghĩ không biết lát nữa nên gọi vi cá, tôm hùm hay cá quý này nọ.

Thôi bỏ đi, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm. Ăn xong nhất định phải làm bạn, dù người ngoài hành tinh nhiều tiền, cũng không thể coi người ta là kẻ ngốc, ăn xong đứng dậy bỏ đi. Tôi là con người có đạo đức. Thật ra còn một băn khoăn nữa là, lỡ người này muốn chơi xỏ tôi, ăn gần hết liền bỏ tôi lại. Tôi nhất định không chạy nhanh bằng anh ta, trước mắt cũng không có tiền chi trả, chỉ còn cách đáng thương rưng rưng nước mắt hỏi chủ quán có được rửa bát trả tiền hay không.

"Buông ra, đồ đáng ghét!" Tôi tránh kiểu gì cũng không thoát, dứt khoát tiếp tục đi về phía trước, anh chàng cao bồi thế nhưng cũng đi theo, hai chúng tôi giống như đôi tình nhân dắt tay dạo phố.

Một tên Roger háo sắc đã đủ đáng ghét, đuổi đi rồi còn tới một tên đáng ghét hơn. Anh ta đẹp trai vậy tìm ai chẳng được, sao nhất thiết phải tìm tôi?

Tôi dừng lại, còn chưa kịp phát hỏa, anh ta đã buông tay trước: "Tôi có việc, giải quyết xong sẽ đến tìm cô."

Một trận gió thổi qua, anh chàng cao bồi đã phi được một đoạn, mặc dù nhanh, nhưng vẫn thuộc phạm vi tốc độ của con người, vậy nên không bị chú ý lắm, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Đến vội mà đi cũng vội, để lại mình tôi đứng tại chỗ sững sờ. Người kia nhất định là muốn chơi xỏ tôi.

Xuống tàu điện ngầm, tôi rảo bước về nhà. Đột nhiên anh chàng cao bồi không biết từ đâu chui ra, kéo tay tôi lại: "Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm."

Tôi giật nảy mình, vừa nhìn thấy anh ta liền phẫn nộ: "Anh chơi đủ chưa? Làm ơn đừng tùy tiện nắm tay con gái nhà người ta trên đường như thế, tôi không đồng ý làm bạn gái anh đâu!"

Anh chàng cao bồi cười cười, nét mặt vừa giảo hoạt lại vừa nghiêm túc, thật đúng là quyến rũ: "Cô thích tôi."

Biến ngay đi, thích cái đầu anh! Tôi quả thật bực mình muốn đánh người mắng chửi người. Nhưng với kẻ mặt dày như vậy, mắng chửi sẽ chỉ làm ô nhiễm môi trường, đánh anh ta càng không thể, đánh nhau là hành vi không văn minh... Thực ra, là do tôi nhất định đánh không thắng. Nói được thì nên nói, không nói được không đánh được thì tốt nhất là trốn đi.

Đầu óc tôi bắt đầu chuyển động, nghĩ nên thoát thân bằng cách nào. Kêu to bị sàm sỡ? Quên đi, kêu cũng vô dụng. Đẹp trai như vậy, rất nhiều cô gái đều ước gì được anh ta sàm sỡ. Anh ta chỉ cần cười một cái thôi, tất cả mọi người sẽ cho rằng chúng tôi là cặp tình nhân đang giận dỗi. Giống như đêm đó Roger kéo tôi lên xe, tất cả mọi người đều nghĩ chúng tôi là vợ chồng son. Nếu số 1 ở đây thì tốt rồi.

Hay là gọi điện cho cảnh sát? Cũng không được, anh ta có thể đối phó với số 4 sống hơn một ngàn năm trăm năm, con người bình thường có là gì? Sao mạng tôi lại thảm thế này, chẳng lẽ phải làm bạn gái anh ta thật?

Trong lúc tôi cố gắng suy nghĩ đối sách trong thời gian nhanh nhất, anh ta đã từ từ nói: "Cô thích tôi."

Tôi thuận miệng đáp: "Không thích!"

Anh ta nhất quyết không bỏ cuộc: "Thích."

Tôi tiếp tục phủ nhận: "Không thích!"

"Ban nãy tôi bỏ đi, nhất định cô có cảm thấy hụt hẫng." Anh ta mỉm cười nhìn tôi.

Tôi phản bác: "Đúng vậy, tôi còn chưa giáo huấn mà anh đã bỏ đi, đương nhiên phải thấy hụt hẫng rồi!" Những lời này rất hay gặp trên phim Hàn Quốc, nhưng tới lượt tôi nói thì lại thật khó nghe.

Ý cười trên khóe môi anh chàng cao bồi càng đậm: "Tôi đẹp trai không?"

Hơ, chưa thấy ai mặt dày như vậy. Nếu là người khác hỏi, nhất định tôi sẽ ọe ngay lập tức. Nhưng mà... Chưa gặp ai có đôi mắt sáng như anh ta, mũi cao môi đỏ mọng, nhan sắc không thua số 1 và số 4 chút nào. Lần đầu gặp chỉ biết chắc chắn trên 7 điểm, bây giờ nhìn kĩ thấy ít nhất phải được 7.5.

"Đẹp trai thì hay hớm gì!" Tuy diện mạo anh ta làm tôi rối loạn, nhưng cãi nhau thì nhất quyết không thể thua. Tôi cắn răng, kìm nén cảm xúc yêu cái đẹp trong lòng, bắt đầu nói móc: "Anh bảo số 4 đẹp là để dụ dỗ đồ ăn, thế anh đẹp là để làm gì?"

"Không trách tôi được, đây là trời sinh." Anh ta nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra đáp án này. Rất đặc biệt, trả lời kiểu khác chưa chắc tôi đã lọt tai.

Anh ta tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Sau đó ôm tôi, hơn nữa còn nâng cằm tôi lên, cúi đầu cười nhìn tôi: "Đừng mạnh miệng nữa, cô thích tôi. Chuyện tình trước không có kết quả, chuyện tình này không cần để ý có nhanh quá hay không, chúng ta hẹn hò đi."

Dường như anh ta giống số 4, có thể nhìn thấu tâm tư của tôi. Đúng là tôi thấy quá nhanh, muốn bản thân có thời gian điều chỉnh, một tuần sau, chờ bà mối giới thiệu đối tượng khác, tôi mới có thể tập quên đi số 4.

Nếu không phải người yêu, tư thế hiện giờ thật sự hơi ái muội. Nhưng tôi chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn anh ta, không hề cử động. Thêm một lần trầm luân, sa đọa, sao tôi lại khờ thế này, vừa thấy soái ca liền chết đứng.

"Tôi... Tôi..." Tôi lắp bắp, hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai lạ thường, không biết nên nói gì mới phải. Người qua đường đều tò mò ghé mắt nhìn chúng tôi, giống như muốn xem câu chuyện của lọ lem và hoàng tử.

Rất nhiều cô gái nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ, nếu tôi còn không đồng ý, dường như có hơi ngu ngốc. Chỉ hẹn hò mà thôi, cũng không phải ở chung, cứ coi như tìm hiểu đi.

Quyết định xong, tôi còn chưa kịp mở miệng giơ cờ trắng, anh chàng cao bồi đã buông tôi ra.

Anh ta thò tay vào túi quần rút ra thứ gì đó, "Cộp" một tiếng, chờ tôi hoàn hồn lại, chiếc còng tay sáng loáng đã khóa trên cổ tay của ông chú vừa đi ngang qua.

"Cậu làm gì thế?" Ông chú hô to gọi nhỏ ra sức giãy dụa, nhưng bị anh ta lôi đi dễ dàng, sau đó khóa một đầu ở lan can ven đường.

Ông chú này, chưa đến 1m7, mặt mũi bình thường, nhỏ gầy ngăm đen, trong thành phố nhìn đâu cũng thấy. Bọn họ hẳn là thợ xây ở công trường nào đó, có lẽ thừa dịp ban đêm rảnh rỗi, trốn ra ngoài đi dạo.

Anh chàng cao bồi không thèm để ý, lấy di động bấm ba số, hẳn là 110, đợi máy thông liền nói: "Kẻ tình nghi giết người, mã số truy nã là..." Đọc số xong còn thông báo cả địa chỉ, sau đó cúp máy. Mà ông chú nhất thời ủ rũ ngồi xuống đất.

Tôi sững sờ, xe cảnh sát tới rất nhanh, ước chừng trong năm phút, khi số người vây xem còn chưa vượt quá hai mươi đã tới rồi.

"Cảm ơn, lần thứ hai trong ngày rồi, cậu giỏi quá!" Dường như cảnh sát có quen anh chàng cao bồi, tươi cười bắt tay tỏ vẻ cảm tạ: "Mấy hôm nay danh tiếng của cậu đã tới tai cảnh sát trưởng."

"Không cần khách sáo, việc nên làm thôi." Anh chàng cao bồi nhàn nhạt xã giao, lúc này anh ta giống hệt như lần đầu mới gặp, biểu cảm tà ác mà lạnh lùng: "Tên này được treo thưởng năm ngàn tệ, tôi muốn lĩnh tiền sớm."

"Được, xác minh xong chúng tôi sẽ báo cho cậu ngay." Anh cảnh sát vui vẻ đáp, mà ông chú đã bị áp giải lên xe.

Cảnh sát đi rồi, tôi vẫn còn thất thần. Anh chàng cao bồi ôm tôi, cười cười kéo tôi lên taxi: "Ăn cơm thôi, cô có thể hỏi tôi sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.