“A ── a ──” y cao giọng thét chói tai, theo Tần Tư không ngừng nghỉ rút ra chọc vào, nhục bổng sưng đỏ của y ở giữa hai chân lay động phun trào, chất dịch trắng sữa phun đầy xung quanh, trên giường, trên bụng, trước ngực, thậm chí trên mặt y đều dính đến.
Khoái cảm sau cao trào vẫn làm cho Bạch Niệm Phàm rên rỉ, Tần Tư ở trong thân thể y lại liên tục rút ra chọc vào hơn mười lần, phần eo bỗng mạnh mẽ đẩy, cả cây thiết bổng đâm sâu vào trong tiểu huyệt, phốc xuy phốc xuy ── ở trong cúc động của Bạch Niệm Phàm bắn ra. Tinh dịch nóng rực bị bắn tới chỗ sâu nhất, chất lỏng nóng bỏng kích thích đến niêm màng của nhục bích mềm mại, hòa với khoái cảm chưa tan hết ở trong thân thể Bạch Niệm Phàm trước sau cộng hưởng cao trào, làm cho côn th*t sau khi bắn tinh của y lại văng lên một ít dịch thể.
“Ca ca... Thoải mái sao?” Tần Tư rút ra nhục bổng vẫn còn cương cứng của mình, cúi người hôn môi Bạch Niệm Phàm. Chóp mũi Bạch Niệm Phàm phát ra vài tiếng hừ nhẹ, ánh mắt tan rã che kín sương mù, ngơ ngác gật gật đầu, ôn thuận hé miệng tùy ý Tần Tư quấy.
“Ca ca... Ta còn muốn... Làm sao đây... Nơi này của ngươi...” Ngón tay Tần Tư tham nhập lỗ nhỏ sưng đỏ còn đang chảy ra *** thủy kia, mềm nhẹ đảo quanh, hắn mút lấy môi Bạch Niệm Phàm nỉ non.
“Ân... Tiểu Tư... Có chút đau... Đêm nay có thể hay không cho ta nợ...” Bạch Niệm Phàm rên rỉ hai tiếng, mắt chậm rãi đóng lại, chẳng mấy chốc liền mê man hoàn toàn.
Tần Tư rút ra ngón tay, nhìn chất dịch *** mỹ tràn đầy bàn tay, đây là kỷ niệm hắn có được Bạch Niệm Phàm. Hắn nhếch môi, răng nanh trắng noãn nhất tề lộ ra, hắn cảm thấy thực mỹ mãn mặc dù nhục bổng bên dưới vẫn còn trướng lớn. Cúi người hôn thân Bạch Niệm Phàm, Tần Tư đứng dậy chuẩn bị nước ấm, giúp Bạch Niệm Phàm rửa sạch thân thể, lại đem phòng ở thu dọn một chút, sau khi nhìn đến camera trên bàn liền ngồi ở mép giường mở đi mở lại mấy lần mới cười hì hì đi tắm rửa.
Gió đêm mùa thu phất qua rèm cửa sổ, không khí nửa đêm lộ ra một cỗ thấm lạnh tươi mát, đem hơi thở ái dục trong căn phòng hòa tan đi.
Ngày hôm sau.
Bạch Niệm Phàm mở to mắt, nhìn trần nhà, trong đầu trong nháy mắt đều là chỗ trống, nhưng y rất nhanh đã nghĩ tới điên cuồng đêm qua ── thân thể đi trước tư duy nhắc nhở y, y thật sự bị Tần Tư ăn không còn một mảnh! Vươn tay nhấc lên chăn mỏng, trên thân thể trần trụi nơi nơi đều là dấu vết *** đáng sợ, đầu nhũ trước ngực sưng lên như hai chiếc bánh bao nhỏ, hôn ngân rậm rạp vẫn kéo dài đến chỗ kín, cố tình địa phương kia, cũng là lộ ra một cỗ *** nở rộ, làm cho Bạch Niệm Phàm nháy mắt liền hồng thấu mặt, y kích động quấn chăn muốn xuống giường, vừa ngồi dậy, đau đớn từ mông truyền đến làm y hô nhỏ lên. Chỗ kia đau giống như bị một câu gậy sắt thật lớn chọc vào kích thích mỗi sợi dây thần kinh, thậm chí ngay cả khoái cảm thật lớn làm cho y hôn mê đêm qua, cũng như sống dậy, từ trong lỗ chân lông thấm xuất ra. Tóc gáy Bạch Niệm Phàm dựng thẳng, bị ý nghĩ tham luyến khoái cảm thân thể của mình dọa đến, hai tay loạn vung lại đụng đến một cái lạnh lẽo gì đó.
Theo bản năng nhìn qua, y lập tức ném ra ngoài như sợ phỏng tay. Kia đúng là mát xa bổng đêm qua Tần Tư dùng để khuếch trương cho y... Bạch Niệm Phàm lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện trong phòng ngập nắng, ánh mặt trời ôn nhu chiếu trên mặt sàn. Y bỗng nhiên ý thức được một vấn đề trọng yếu: Sáng nay y còn có hai tiết dạy! Nghĩ đến đây y vội vàng lấy đến đồng hồ báo thức đầu giường, vừa nhìn liền khiến y cả kinh đứng thẳng lên, sau đó lại kêu thảm thiết ngã về giường... Hiện tại đã hơn 10 rưỡi sáng... Nói cách khác, chủ nhiệm lớp mới như y còn chưa ngồi nóng vài ngày đã bỏ mặc học sịnh nghỉ dạy!
Cố nén cảm giác không khỏe nơi hạ thân, y chậm rãi chống mép giường đứng lên. Bỗng cửa phòng mở ra, Tần Tư mang theo cặp ***g tiến vào, nhìn đến Bạch Niệm Phàm miễn cưỡng dựa vách tường đi vào phòng tắm, vội vàng thứ trong tay, tiến lên đỡ y. Bạch Niệm Phàm từ lúc cửa phòng mở ra liền biết là Tần Tư đã trở lại liền nửa dựa vào tường muốn trốn vào phòng tắm ── y không biết sau khi có quan hệ thân thể, phải ở chung với Tần Tư như thế nào...
“Ca ca, để ta đỡ ngươi! Cơm trưa đã chuẩn bị tốt rồi, đợi lát nữa ăn chút gì đi!” Tần Tư tự nhiên ôm chầm thắt lưng Bạch Niệm Phàm, cách chăn mỏng vuốt ve vài cái, động tác thân mật tự nhiên này lại làm bên tai Bạch Niệm Phàm đều đỏ lên.
“Tiểu Tư, ta không sao... Ta, ta muốn tắm rửa một lát... Ngươi ăn trước đi...” Bạch Niệm Phàm đẩy nhẹ Tần Tư, ý bảo hắn trở lại phòng khách, còn y giữ lấy cửa phòng tắm tự đi vào.
Y còn chưa kịp đóng cửa, cả người Tần Tư đã nhào vào, một lực lớn đánh úp lại, chăn mỏng trên người Bạch Niệm Phàm bị quăng đến ngoài cửa, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống, nháy mắt khiến hai người đều ướt sũng.
Tần Tư không nói gì, trực tiếp ấn Bạch Niệm Phàm lên tường, ôm khuôn mặt xinh đẹp kia liền cắn lên. Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn nước ấm tiến vào trong miệng hai người, nụ hôn thật sâu nháy mắt liền thức tỉnh trí nhớ thân thể Bạch Niệm Phàm.
Y đang bị đệ đệ của mình, học sinh của mình hôn môi, không riêng gì hôn môi, thậm chí là giữ lấy... Cảm giác hắc ám lại vui sướng đầm đìa đêm qua lại dồn về, sau một đêm sợ hãi cấm kỵ cùng lo lắng đã nhạt đi rất nhiều, còn lại, chỉ là khát vọng. Khát vọng tình yêu tri âm tri kỉ, khát vọng cái ôm chính đại quang minh.
“Ân... Tiểu Tư...” Bạch Niệm Phàm chủ động ôm cổ Tần Tư, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của hắn.
“Ca ca, ngươi thuộc về ta! Mặc kệ là quá khứ, hiện tại, vẫn là tương lai, Bạch Niệm Phàm, đều là thuộc về Tần Tư!” Tần Tư ôm chặt Bạch Niệm Phàm, tùy ý dòng nước tưới lên trên người cả hai, “Ngươi hi vọng ta làm đệ tử tốt, ta đây liền làm đến tốt nhất; ngươi hi vọng ta là đứa trẻ ngoan, ta đây chính là đứa trẻ ngoan. Chỉ cần ngươi hi vọng, ta sẽ làm tất cả. Ca ca, ta yêu ngươi...”