Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 22: Mất hồn. tư vị khó quên tận xương!



CHƯƠNG 22: MẤT HỒN. TƯ VỊ KHÓ QUÊN TẬN XƯƠNG!

Editor: Javiko

Thân thể Tần Tư trực tiếp áp đến trên người Bạch Niệm Phàm, nhục bổng cường tráng ở hạ thân cùng thịt cầu đều gắt gao dán lên bụng Bạch Niệm Phàm, thường thường đỉnh lên vài cái, thân thể hai người rất nhanh liền nóng đến đáng sợ.

“Thế nào? Ca ca, ngươi liền thừa nhận đi, muốn bị ta ăn đến như vậy... Mặt sau cũng đã ẩm ướt rồi...” Ngón tay Tần Tư vuốt đến cửa huyệt của Bạch Niệm Phàm, thân nhập vào trong cúc động đã có dịch tiết ra kia, nhẹ nhàng mà khuấy động.

“A! Đừng!” Bạch Niệm Phàm xoay thắt lưng, y là muốn chạy trốn khỏi khiêu khích của Tần Tư, nhưng ngón tay hắn lại càng không ngừng rút ra chọc vào ở phía sau, một cỗ khoái cảm tê dại vọt lên, thân thể không tự chủ được đi theo động tác của Tần Tư vặn vẹo.

“Ca ca thật là! A! Đúng rồi, hôm nay cũng phải ghi âm! Lần sau lại tới nơi này tưởng niệm!” Tần Tư lấy đến áo sơmi, từ trong túi lấy ra bút ghi âm nhấn nút khởi động, “Được rồi!”

Bạch Niệm Phàm đều đã quen với việc này, cắn môi không hề ra tiếng.

“Ca ca, ngươi nhẫn cũng vô dụng! Tật xấu này của ngươi, Tiểu Tư sẽ giúp ngươi chậm rãi sửa lại!” Tần Tư đẩy người Bạch Niệm Phàm, làm cho y ghé vào trên sô pha, nửa quỳ đưa lưng về phía hắn, gặp lỗ nhỏ kia hé ra hợp lại khuếch trương không sai biệt lắm, hắn động thân một cái liền vọt vào, tràng vách cực nóng nhanh trí bao vây lấy nhục bổng của hắn thập phần thoải mái.

“A ──” Bạch Niệm Phàm sẽ không thư thái như vậy, phía sau bị thô to dị vật bỗng nhiên nhồi, khiến y bám chặt vào sô pha co rúm một hồi lâu mới dần dần thích ứng, nơi đó đã muốn bị Tần Tư “Làm” đến cũng không còn cảm giác đau mấy... Ý thức được điểm này, thân thể y liền quẫn bách co rụt lại.

Đầu gối Tần Tư đỉnh mở hai chân y: “Ca ca! Chân lại mở ra một chút! Không đủ! Mông nâng lên chút nữa! Ca ca ngày thường tập luyện nhiều như vậy, thân thể tự nhiên mềm mại, đừng lo lắng... Thay đổi tư thế sẽ càng thích!”

Hai má Bạch Niệm Phàm cọ ở trên sô pha, nhìn thân thể nam nhân xỏ xuyên qua thân thể y, cắn chặt răng, hai chân thon dài mở rộng ra, khóa tại trên sô pha, mông cao cao nâng lên, hậu môn mở ra, càng tạo điều kiện cho Tần Tư xâm nhập.

“Ca ca thật là lợi hại!” Tần Tư tán thưởng vuốt ve đùi trong có chút run rẩy của Bạch Niệm Phàm, nhục bổng chậm rãi động lên, động tác của hắn rất chậm, như là thưởng thức đồ ăn mỹ vị, chậm rì rì rút ra chọc vào.

Nhục bổng thô to cứng rắn cùng tráng vách trắng mịn chậm rãi ma sát, gân xanh trên nhục bổng nhảy lên cùng mị thịt bị kéo ra từ trong huyệt động hắn đều thanh thanh sở sở xem vào trong mắt, loại cảm giác giữ lấy Bạch Niệm Phàm này, thực làm cho hắn càng ngày càng hưng phấn.

“Ân... Quá sâu... Cùng bình thường... Không giống với... A ──” Bạch Niệm Phàm rên rỉ, nước miếng theo khoe miệng chảy xuống, mặt mày phiếm lệ, cũng không phải vì đau, mà là do bị trêu chọc.

“Không giống ở chỗ nào?” Tần Tư cực có kiên nhẫn rút ra chọc vào, lúc nhanh lúc chậm, khi cạn khi sâu, lăp đi lặp lại nhiều lần.

“A ── rất khổ sở! Hảo trướng! Ô ──” Bạch Niệm Phàm bị động tác của Tần Tư làm khóc lên, nhục bổng kia sáp sâu sáp nhanh, thân thể y liền kìm lòng không đậu run run vui thích, sáp cạn sáp chậm, tràng vách liền hư không phải chết, trong lòng luôn có một thanh âm như đang kêu gào.

“Ân? Không giống ở chỗ nào? Ca ca ngươi còn chưa nói đâu!” Tần Tư rút ra nhục bổng, cởi bỏ hai tay bị trói của Bạch Niệm Phàm, nghiêng mặt liếm nước mắt trên mặt y, nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Niệm Phàm được đến tự do đem mặt hơi nâng lên một chút, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tần Tư, động khẩu phía sau vẫn mở ra, chính y có thể cảm giác được, nó sau khi bị Tần Tư sáp nhập, cho dù rút ra cũng là duy trì trạng thái nửa mở.

Loại cảm giác bị nam nhân xâm phạm đến chỗ sâu nhất, làm đến tràng vách co rút, dịch ruột non loạn phun, dịch thể bắn tới một giọt không thừa, khoái cảm dâng trào cao vút, giống như thuốc độc, tư vị mất hồn tận xương như thế, một khi nhiễm phải sẽ không thể thoát ra được. Huống chi, hôm nay không còn như dĩ vãng nữa, chính y đã thổ lộ với Tần Tư. Loại vận động cùng người mình yêu thật tình thực lòng kết hợp này, làm cho tinh thần và thể xác Bạch Niệm Phàm đều nhộn nhạo vô cùng. Y hôn lên Tần Tư, cái mông cọ xát hung khí đồ sộ của Tần Tư, động khẩu ướt át thậm chí có thể cắn đầu đỉnh Tần Tư, từng chút từng chút một chủ động: “Làm ta, làm ta... Nơi đó rất ngứa! Ta... Muốn nhục bổng... của tiểu Tư...”

Tần Tư phút chốc mở to hai mắt, không dám tin lại tâm hoa nộ phóng nhìn Bạch Niệm Phàm vẻ mặt si mê, khố hạ nhanh chóng nhảy vào trong cặp mông vẫn đang lắc loạn của Bạch Niệm Phàm, thật sâu sáp vào, phốc xuy ── thanh âm thân thể bị xuyên thấu vang lên.

Không đợi Bạch Niệm Phàm phát ra tiếng rên rỉ đầu tiên, Tần Tư liền nhanh chóng vận động, tư thế dễ dàng thuận tiện làm cho hắn không hề trở ngại hung hăng thao lỗ nhỏ *** mỹ kia, toàn bộ lực lượng đều dồn lên thiết bổng của hắn, toàn bộ nhảy vào nhục động mất hồn.

“A ── tuyệt quá ── trong động nóng quá! Sẽ thiêu cháy ta mất! A ──” Bạch Niệm Phàm bị lửa đạn mãnh liệt của Tần Tư tập kích khiến cho lắc đầu liên tục, liều mạng kêu to, nhục hành phía dưới của y cao cao dựng thẳng lên, đầu đỉnh theo động tác rút ra chọc vào của Tần Tư mà thấm ra chất lỏng trong suốt. Tư thế mập hợp từ phía sau, làm cho Bạch Niệm Phàm càng thêm tinh tường thấy được thân thể mình biến hóa. Thân thể kiều mị phản ứng khiến y tự nhiên *** đãng kêu.

Nam nhân luôn ôn nhu tại thời điểm *** tăng vọt mang theo mười phần mười dụ hoặc quyến rũ, thanh âm rên rỉ như tiếng mèo kêu tựa như gợn nước truyền khắp không khí, dừng ở trong tai Tần Tư đó là thuốc kích tình mạnh nhất.

Thắt lưng Tần Tư nhanh chóng kích thích, hai tay gắt gao kéo hai chân Bạch Niệm Phàm, làm y mở rộng thêm một chút, nhục bổng như là bộ gõ trong dàn nhạc, bùm bùm rút ra chọc vào, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Dịch ruột non điên cuồng phân bố, chất lỏng trong suốt theo địa phương ân ái dần dần tích lạc ở trên sô pha, thậm chí nhỏ xuống mặt sàn, thịt ngân diễm hồng phía ngoài động khẩu hòa cùng động tác rút ra chọc vào gắt gao cắn cây thiết bổng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.