“Tần ma ma! Lỗ tai ca ca sẽ bị đau!” Tần Tư vội vàng ngăn lại, nhẹ nhàng vuốt lỗ tai Bạch Niệm Phàm, còn thật sự nói: “Không vất vả, so với các ngươi dưỡng dục ta cùng ca ca, điểm ấy không coi là cái gì, vì hai người chúng ta, ngươi cùng ba ba đều vất vả rất nhiều năm. Hơn nữa, ta đã trưởng thành, không đến vài năm nữa, Tần Tư ta sẽ tự mình lập nghiệp chịu trách nhiệm, ba mẹ nên về hưu, hảo hảo dưỡng lão hưởng thụ cuộc sống!”
Bạch Hạo Thiên đem đồng hồ đeo tại trên tay, nhìn hai người con xuất sắc trước mặt, vừa lòng gật gật đầu: “Tâm ý là tốt rồi, sau hôm nay cần phải chăm chỉ học tập! Đừng như ca ca ngươi, không có chí khí đi làm một cái giáo sư bình thường! Phụ thân ngươi, trước kia là bạn thân của ta, hắn so với ta xuất sắc hơn nhiều, hi vọng ngươi cũng sẽ như hắn, sẽ không làm cho chúng ta thất vọng!”
“Vâng, Bạch ba ba, ta sẽ.” Tần Tư trịnh trọng gật đầu, bỗng nhiên lại hì hì cười: “Bạch ba ba cũng chính là cha ta.”
Bạch Hạo Thiên sửng sốt, vẻ nghiêm túc trên mặt rốt cuộc không nhịn được, hiền lành nở nụ cười, nhìn Tần Tư dáng vẻ cao ngất trước mắt, hắn giống như nhớ lại hai mươi năm trước, quang cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người kia, thật là... rất giống a...
Trên bàn cơm, người một nhà hạnh phúc hoà thuận vui vẻ ăn cơm, đơn giản tổ chức tiệc sinh nhật, cảm giác người nhà đoàn tụ cùng nhau làm trong lòng Tần Tư thật ấm áp. Thân sinh cha mẹ của hắn ở năm hắn bảy tuổi xảy ra tai nạn xe cộ cùng nhau bỏ mình, nếu không có Bạch gia thu lưu hắn, hắn khả năng đã chết đói. Bạch gia nuôi nấng hắn như con thân sinh, thậm chí so với Bạch Niệm Phàm, hắn còn được sủng ái hơn một ít.
“Tiểu Tư.” Tần Vũ buông xuống bát đũa, xuất ra sổ tiết kiệm cùng văn bản của luật sư đưa tới trong tay Tần Tư, ôn nhu nói: “Đây là di sản cha mẹ ngươi lưu lại, nói là chờ ngươi đủ mười tám tuổi liền chính thức được thừa hưởng. Từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ nhân của những thứ này.”
Tần Tư có chút giật mình, hắn chưa bao giờ biết thân sinh cha mẹ còn vì chính mình lưu lại gì đó, nghi hoặc mở ra nhìn, con số trên sổ tiết kiệm liền đem hắn sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn nâng kính mắt xác nhận không nhìn lầm mới hỏi: “Cái này, nhiều như vậy?”
Bạch Hạo Thiên thả xuống bát cơm nói: “Phụ thân ngươi là một thương nhân thực thành công, mẫu thân ngươi cũng là một giáo viên, vì phòng ngừa ngươi bị thân thích khi dễ, đặc biệt đem mấy thứ này đều giao cho ta. Ngay cả tên của ngươi cũng đều bỏ rồi theo họ của Tần ma ma. Chờ ngươi ra xã hội, liền sửa lại tên cũ đi, là Quý Tư Thiển.”
Tần Tư khiếp sợ xong rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thu thập tốt sổ tiết kiệm đưa tới trong tay Bạch Niệm Phàm: “Tạm thời đưa cho ca ca bảo quản, ta sẽ hảo hảo lợi dụng số tiền này, ta tối thiểu, cũng không thể kém cỏi hơn hắn.” Hắn nói “Hắn” đương nhiên chính là thân sinh phụ thân của mình rồi.
“Vậy là tốt rồi. Tết thanh minh sang năm cùng nhau đi tế bái đi.” Bạch Hạo Thiên vừa lòng gật gật đầu, con của bạn thân quả nhiên là rồng trong loài người.
“Hảo. Bạch ba ba, Tần ma ma, mặc kệ ta là ai, ta làm cái gì, yêu nhất, vĩnh viễn chỉ có các ngươi, còn có ca ca. Ta muốn vĩnh viễn cùng các ngươi ở cùng một chỗ, không cần tách ra.” Tần Tư nhìn ba người, tay đặt trên đầu gối vụng trộm kéo tay Bạch Niệm Phàm.
Bạch Niệm Phàm cầm lấy quyển sổ tiết kiệm kia, yên lặng thu giữ, bên tai có chút đỏ lên, lại thập phần thỏa mãn cùng vui mừng.
“Phốc!” Tần Vũ bật cười, “Tiểu Tư ngươi từ nhỏ đến lớn đều dính Niệm Phàm, ngươi nếu là nữ hài tử, đều có thể gả cho Niệm Phàm! Đỡ cho mấy bà mấy cô xung quanh luôn cả ngày ở bên người ta giới thiệu cô này cô kia cho Niệm Phàm, ta đều thấy phiền chết đi được!”
“Mẹ! Ngài luôn lấy ta nói giỡn!” Tâm lý Bạch Niệm Phàm nhảy dựng, sợ tới mức thiếu chút nữa cười sặc sụa, quan hệ giữa y cùng Tần Tư... hiện tại đã không giống như dĩ vãng, loại vui đùa này vẫn là chạm đến trong lòng y.
“Hừ! Tiểu tử Niệm Phàm ngươi còn không xứng với Tiểu Tư đâu! Cả ngày mơ mơ màng màng, ôn nhu nhẹ nhàng, nếu không có tiểu Tư hỗ trợ, ở trường học có lẽ vẫn bị đệ tử khi dễ đi?!” Bạch Hạo Thiên đối với con của mình vẫn luôn nghiêm khắc.
“Tần ma ma, Bạch ba ba, ca ca nhưng là tình nhân đại chúng số một số hai trong trường, mỗi ngày đều có nữ hài tử gửi thư tỏ tình! Ân, giống như rất nhiều nam sinh cũng rất thích y! Làm hại tiểu Tư ta cả ngày ghen đâu! Sợ ca ca bị người khác đoạt đi!” Đầu ngón tay Tần Tư gãi lên lòng bàn tay Bạch Niệm Phàm, lại ấn tay ở giữa đũng quần y vụng trộm ma sát.
Cơm Bạch Niệm Phàm vừa mới ăn lên thiếu chút nữa lại phun ra, ho khan đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Tư.
Tần Vũ vui vẻ nói: “Nga? Niệm Phàm nhà ta nam nữ thông ăn a? Không ngờ nha, bất quá cũng phải, có người mẹ xinh đẹp như ta, sinh con ra làm sao có thể kém được! Niệm Phàm, lần sau có nữ hài tử thích ngươi, liền thử kết giao đi, ngươi cũng trưởng thành, Ngay cả bằng hữu cũng không có, thật sự thực mất mặt!” Nàng nói liên miên cằn nhằn, xong rồi bổ sung thêm một câu: “Thật sự không được, nam đứa nhỏ cũng không sao!”
“Phốc ──” đến đây, ba nam nhân trên bàn cơm đồng loạt cười sặc sụa...
“Được rồi! Mẹ! Lần sau có cơ hội ta sẽ kết giao bằng hữu! Mau ăn cơm!” Mặt Bạch Niệm Phàm đều tái rồi, xem bộ dáng của mẹ hoàn toàn không giống như đang nói giỡn, y liền cảm thấy, chính mình có thể ở dưới tay lão mẹ thoát tuyến cùng lão ba băng sơn lớn lên bình thường như thế... thật sự không dễ dàng a...
Cơm nước xong, cả nhà cùng ra ngoài tản bộ chơi bóng, vẫn chơi đến chiều tối mới trở về. Hôm sau hai vợ chồng còn phải đi làm nên đều lên giường nghỉ ngơi sớm.
Bạch Niệm Phàm tắm rửa xong trở lại phòng, quả nhiên nhìn đến Tần Tư nằm trên giường mình, tóc còn ẩm ướt nhỏ xuống từng giọt nước.
“Mau lau khô! Trời lạnh như vậy sẽ bị cảm mất!” Bạch Niệm Phàm nói xong liền cầm một chiếc khăn lau tóc cho Tần Tư.
Tần Tư bắt được tay Bạch Niệm Phàm, ôm chầm cổ y hôn lên, quen thuộc mở ra môi y, câu lưỡi cuốn lại cùng nhau.
“Ân... Tiểu Tư... Ba mẹ đều ở nhà... Không cần...” Bạch Niệm Phàm tận lực đè thấp thanh âm, tuy rằng phòng ba mẹ cách rất xa, nhưng nếu thực thương thực chiến (nghĩa: súng thật đánh thật), theo như kinh nghiệm dĩ vãng, dù cho cách âm cũng không có tác dụng...