Năm Hiển Tông thứ bốn mươi ba, đầu tháng Năm, mùa Hạ.
Trong Lưỡng Nghi thành ở quận Quảng Lăng, có một mảnh tử khí âm u dầy đặc bao trùm. Thi khí cùng sương mù nồng đậm nặng nề không sao tan được đang lượn lờ bao phủ lấy nơi này. Toàn thành đều chìm trong tĩnh mịch, cờ vải treo trước tửu lâu cũng lộ ra vết rách, rõ ràng không có gió lại đong đưa qua lại nhẹ nhàng.
Trên con phố nhỏ trải đầy tử thi, trong từng cỗ thi thể giòi bọ mọc thành búi, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn nôn.
Đột nhiên có tiếng móng ngựa lộc cộc nện xuống nền đất đánh vỡ không gian yên lặng, vài thớt hắc mã dẫn đầu, vây quanh một cỗ xe ngựa cực kì bình thường, phóng nhanh trên quan đạo, cuộn lên một lượng bụi bặm rất nhỏ.
Xe ngựa trông có vẻ thực bình thường, nhưng chỉ cần người có đầu óc để ý cẩn thận một chút, liền có thể phát hiện trên trục tròn của xe ngựa có khắc minh văn đặc thù cùng với hoa điểu ngư thú, còn có ngọc lưu ly xâu thành chuỗi treo dọc rèm xe nữa… không một chỗ nào là không thể hiện rõ thân phận người ngồi trong xe.
Đây là biểu tượng thân phận chuyên chúc thuộc về hoàng thất Đại Tấn.
Xe ngựa chạy thẳng đến khu vực phồn hoa nhất của Lưỡng Nghi thành, dừng lại
trước cửa một tòa nhà cao cửa rộng.
Người ở tòa phủ đệ này hiển nhiên là chạy đi vội vàng, trên mặt đất còn có những bao quần áo rơi xuống không kịp nhặt lên, đại môn mở toang, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được tường xây làm bình phong ở cổng bị xô đổ, còn có cây cối hoa cỏ bị giẫm đạp loạn thất bát tao trong đình viện. Khắp nơi đều thấy vết máu, tất cả mọi dấu vết đều đang lặng lẽ kể ra cho người vừa đến rằng tòa phủ đệ này đã từng trải qua điều gì…
Người áo đen dẫn đầu xuống ngựa, tay vén rèm xe ngựa lên, thấp giọng nói: “Điện hạ, đến rồi ạ!”
Một bàn tay trắng nõn thon dài bắt lấy rèm xe, người bên trong khom người bước ra, chậm rãi xuống xe ngựa.
Trông hắn mới chỉ mười một mười hai tuổi là cùng, khuôn mặt còn rất non nớt, nhưng từ những đường nét trên khuôn mặt có thể nhìn ra mấy phần tuấn mỹ. Trên người mặc một áo báo mỏng màu đen, trên cổ áo bạch lĩnh thêu hoa văn mãng xà bằng kim tuyến. Cặp mắt hẹp dài của hắn quét qua phủ đệ lộn xộn, trong mắt là một mảnh thâm trầm không tương xứng với tuổi tác.
Hắn bước từng bước một lên bậc thang, trông giống như một vị thần giáng thế.
Hắn đứng ở cửa chính, ánh mắt lướt qua từng tấc từng tấc đất trong phủ đệ.
Sau đó, vị điện hạ này khẽ mấp môi mỏng: “Lục soát!”
“Dạ!” Đám người áo đen phía sau đồng thanh đáp, lập tức lách mình đi vào điều tra.
Vị điện hạ trẻ tuổi một mình bước dọc theo hành lang cửu khúc đi vào hậu hoa viên, nhặt trên mặt đất lên một đóa hoa ngọc lan dính máu, thuận tiện nghe cận vệ báo cáo tình hình tòa phủ đệ.
“Điện hạ, Linh tộc Mạnh phủ cả thảy có hơn một trăm hai mươi người, tất cả đều chết oan chết uổng. Hung thủ ra tay tàn nhẫn, một chiêu mất mạng, đồng thời còn có chuẩn bị sẵn từ trước. Làm giả ra hiện tượng Lưỡng Nghi thành đột nhiên bùng phát ôn dịch, cho nên quan viên không dám tới xem xét tình hình. Lưỡng Nghi thành hiện giờ không khác gì một tòa tử thành, chỉ sợ còn chưa có người nào biết là Mạnh thị - gia tộc thiên sư bói toán vang danh thiên hạ đã chịu thảm cảnh diệt môn.”
Hai mắt Thịnh Gia Ngạn nhắm lại, hắn rút trên thi thể của một gia đinh ra một mũi tên, nhìn kĩ hoa văn nhỏ xíu khắc trên đầu mũi tên. Phía trên rõ ràng là gia huy của Lâm gia – hoàng thương về hương liệu hiện giờ. Thịnh Gia Ngạn cười lạnh một tiếng, ném mũi tên xuống mặt đất.
Hộ vệ lập tức tiến lên: “Điện hạ, có cần thuộc hạ đi tra Lâm gia một chút không ạ?”
“Không cần, là một cái kế nghi binh thôi.” Thịnh Gia Ngạn cầm trên tay đóa ngọc lan nhuốm máu, bước đi giữa đình viện đầy những thi thể nằm trên mặt đất, giống như đang tản bộ trong nhà mình, mang theo vẻ tùy ý lại ung dung tự tại.
“Điện hạ, tìm được rồi, còn một người sống sót!” Tiếng kêu của thị vệ cách đó không xa làm Thịnh Gia Ngạn dừng bước, hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, xoay người liền rảo bước về hướng đó.
Bước xuống bậc thang âm u ẩm ướt, nghe tiếng giọt nước rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhờ vào ánh lửa yếu ớt, Thịnh Gia Ngạn nhìn thấy cô bé quần áo tả tơi núp trong một góc hẻo lánh kia.
Cô bé cuộn mình nấp trong góc tối nhất, một nửa khuôn mặt đều chôn trong khuỷu tay, chỉ có cặp mắt kia là sáng ngời cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đang tới.
Hai vệt đỏ son nơi đuôi mắt vô cùng dễ thấy.
Thịnh Gia Ngạn không tự chủ được lại bước về phía nàng hai bước.
Thuộc hạ cùng đi với hắn định chạy lại trước thay chủ tử nhà mình đỡ cô bé đang ngồi dưới đất lên, nào biết ngay trong khoảnh khắc hắn vừa mới vươn tay ra kia, cả người hắn phảng phất như bị một lực lượng vô hình túm lấy cổ áo quăng thẳng ra một bên vách tường. “Bịch” một tiếng, đá vụn cùng hắn rơi xuống.
Người ám vệ đó chỉ cảm thấy sau lưng rách ra, bỏng rát.
Người áo đen là hộ vệ do hoàng thất chuyên môn huấn luyện ra, thân thủ cực kì cao, ở trong căn phòng tối đã không còn bất cứ kẻ địch nào này, sao có thể lại bị tập kích đột nhiên như thế? Trong phòng chỉ có mỗi cô bé mặc quần áo rách rưới kia thôi, nó ra tay kiểu gì? Vì sao không một ai trông thấy thân hình cô bé di động lấy một chút?
Những ám vệ còn lại thấy thế, vội nhao nhao rút kiếm ra vây quanh Thịnh Gia Ngạn, bày ra thế phòng ngự nhìn chằm chằm vào bé gái trước mắt.
Cô bé vẫn không nhúc nhích khỏi vị trí cũ, một đôi mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn đám người Thịnh Gia Ngạn như cũ.
Thịnh Gia Ngạn thần sắc bình thản nói: “Lui ra.”
“Nhưng mà điện hạ…”
“Lui ra!” Hắn ra lệnh cưỡng chế, trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết không cho phép trái lệnh.
Đám ám vệ biết Tứ điện hạ là một nhân vật không dễ trêu vào, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng tâm tư đã sâu không thể lường được, ai nấy đều kiêng kị hắn. Thấy hắn bây giờ ra lệnh như vậy, đám người đành phải rời khỏi phòng tối.
Theo cánh cửa phòng tối dần dần khép lại, tia sáng từ ngoài chiếu vào cũng dần bị hắc ám cắn nuốt hết.
Trong phòng chỉ còn một chiếc đèn đã gần tàn leo lắt cháy, kiên trì tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một bên mặt xinh đẹp tuyệt luân của cô bé.
“A Mạnh!” Thịnh Gia Ngạn khẽ gọi: “Xem ra muội vận dụng linh lực rất tốt!”
Trong mắt Mạnh Thê Thê hơi lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng không biết vì sao thiếu niên lạ lẫm này lại biết được.
Nhưng nàng đúng là từ nhỏ đã có thể dùng suy nghĩ để khống chế đồ vật. Năng lực ấy cứ theo tuổi lớn dần lên, càng ngày càng cường đại, vu sư trong tộc nói là năng lực của nàng đã gần với thần linh. Còn nói, nếu nàng cứ tiếp tục được nuôi dưỡng trong gia tộc như thế này, sẽ khiến thần linh trên trời bất mãn, về sau chắc chắn sẽ rước đến đại họa. Biện pháp giải quyết duy nhất chính là làm mù hai mắt nàng. Bởi vì người không có thị giác, sẽ không thể nào điều khiển sự vật thông qua ý thức.
Nhưng phụ mẫu của Mạnh Thê Thê lại đau lòng, cuối cùng không đành lòng hủy đi cặp mắt diễm lệ đến chói mắt của con gái. Kết quả, nhất ngữ thành sấm, bây giờ một câu kia của vu sư đã thành hiện thực, nàng quả thật đã mang đến tai họa diệt môn cho Mạnh phủ.
Kẻ xấu đến quá đột nhiên, nàng còn chưa kịp phản kháng đã bị mẫu thân giấu trong phòng tối. Nàng không biết đã trốn trong này bao lâu, lâu đến mức bên ngoài rốt cục không nghe thấy tiếng người thân kêu thảm nữa, lâu đến mức ngửi được mùi máu tươi càng ngày càng đậm.
Nàng bị giam trong phòng tối đã thật lâu.
Có lẽ nàng sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Thịnh Gia Ngạn đến, rốt cục phá vỡ một vùng tăm tối trong phòng. Giống như mảnh vải đen bịt kín trước mắt Mạnh Thê Thê bị người dùng sức xé rách một mảng, màu sắc tươi đẹp đập vào mắt nàng, mang đến cho nàng một chút hi vọng sống sót.
Thịnh Gia Ngạn từng bước tiến lại gần nàng, nàng híp mắt lại.
“Đi theo ta đi!” Hắn nói.
Mạnh Thê Thê không nói gì.
“Theo ta đi, muội có thể báo thù.”
Mạnh Thê Thê ngẩng đầu, rốt cục cũng bắt đầu nghiêm túc dò xét thiếu niên trước mắt này. Trong cặp mắt tĩnh mịch của hắn đang phản chiếu ra khuôn mặt còn vương những vệt nước mắt của nàng.
Thịnh Gia Ngạn xoay người vươn ra một tay: “Muội từng nói ánh nắng không đẹp mắt bằng trăng sao. Từ nay bên trong thế giới của muội sẽ không thiếu những thứ đó. Lúc ta tới, hoa ở bên ngoài đã nở rồi, muốn ra ngoài xem một chút không?”
Mạnh Thê Thê do dự trong một chớp mắt, cuối cùng vươn ra bàn tay nhỏ bé yếu ớt để vào trong tay Thịnh Gia Ngạn.
Thịnh Gia Ngạn nắm lấy thật chặt, kéo nàng từ mặt đất đứng lên, lại nói một câu mà Mạnh Thê Thê nghe không hiểu.
“Thê Thê, từ nay về sau muội không còn một mình nữa, ta cũng vậy.”
Mạnh Thê Thê chỉ cảm thấy một khắc này, nụ cười của hắn làm nổi bật thêm ánh nến trong phòng, và rực rỡ hơn ánh sáng bên ngoài kia nữa.