Trong lúc hắn nói, đã có gia phó bưng lên chậu than đỏ rừng rực khói bốc nghi ngút lên, bên trong có cắm ngược một cây sắt in dấu. Lý viên ngoại rút cây sắt in dấu ra, phía trên là bản khắc hình hoa mai đặc chế mà thành, một tay hắn kéo tay áo của tỳ nữ lên, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Nam tử mặc y phục màu bạc thấy cảnh này chẳng những không ngăn lại, còn vỗ tay bảo hay, đột nhiên lại nói: “Hiền chất chờ một lát, ta đi nhà xí một chuyến rồi về ngay, đừng để ta bỏ lỡ trò hay này chứ.”
Dứt lời, hắn vội vàng kéo quần chạy ra ngoài cửa.
Lý viên ngoại thật cao hứng mà đáp ứng, hắn hung dữ túm lấy tỳ nữ đang khóc lóc không ngừng: “Khóc cái gì? Hôm nay có thể biểu diễn trước mặt thúc phụ của ta là phúc khí của ngươi, ngươi lại còn không biết tốt xấu như thế nữa, ta lấy mạng ngươi!”
Tỳ nữ giật mình lại hoảng sợ, vùng mạnh tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Lý viên ngoại, nháo nhào chạy ra ngoài. Những tỳ nữ và gia phó khác sợ tai bay vạ gió cũng liền vội vàng giả vờ đi đuổi theo, tất cả vội trốn ra ngoài. Lý viên ngoại giơ cây sắt nung lên, thấy người đi hết sạch rồi, không khỏi chửi ầm lên. Đương lúc không biết đang mắng đến mẹ ai, đột nhiên hắn nghe được một tiếng hỏi khẽ: “Ngươi chính là Lý viên ngoại?”
“Là ai tìm gia?” Lý viên ngoại say khướt quay mặt nhìn sang, chỉ thấy một giai nhân áo đỏ thân hình yểu điệu, đứng dưới bậu cửa sáng bừng ánh nến, phảng phất như quỷ mị đột nhiên giáng xuống, trong tay còn cầm một thanh kim đao.
Lý viên ngoại bị dọa kêu to một tiếng, vội lùi về sau nhiều bước, sau lại ngã xuống đất, rượu cũng tỉnh quá nửa.
Cửa sổ bốn xung quanh ầm ầm đóng lại, không biết gió ở đâu ra, thổi cho tất cả ngọn nến trong phòng bập bùng dữ dội, nữ tử áo đỏ cầm thanh kim đao bước từng bước một về phía hắn, đũng quần của Lý viên ngoại lập tức ướt một mảng lớn.
“Ngươi là… là người hay quỷ?”
Mạnh Thê Thê cười khẽ một tiếng, tiếng cười này rơi vào trong tai làm Lý viên ngoại rùng mình.
“Ta vốn tưởng rằng, loại ác độc như ngươi sẽ không sợ quỷ chứ. Ngươi phải biết là chuyện thất đức làm nhiều rồi, sớm muộn cũng có một ngày phải trả giá thôi.”
Lý viên ngoại thấy kim đao của nàng sắc bén, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu: “Nữ thần tiên tha mạng, ngài nói cho bản quan ngài là thần tiên phương nào, bản quan sẽ ngày ngày đi dâng dương, cúng tiền dầu vừng, lại tu sửa miếu thờ, chiêu mộ tín đồ cho ngài…”
Mạnh Thê Thê khinh thường cười khẽ: “Những thứ ngươi vơ vét được đều là mồ hôi nước mắt dân chúng, ta sao dám hưởng dụng, chỉ sợ xuống đất cũng không thể an ổn.”
Lý viên ngoại tại thời điểm sống chết cận kề, bắt đầu cao giọng gào tên nhị đương gia lên: “Lương Thanh Đông! Lương Thanh Đông cứu mạng với! Mẹ ngươi nha, lúc quan trọng này đi đâu mất rồi?”
Mạnh Thê Thê hơi nhíu mày lại. Dựa theo danh sách, tên Lương Thanh Đông trong miệng hắn đây hẳn là đệ đệ ruột của gia chủ Lương gia Lương Thanh Phong. Xem ra hôm nay có thể một công đôi việc, thật sự là đi một chuyến này, rất đáng.
Mạnh Thê Thê lúc này đã ấn chặt thân hình của Lý viên ngoại, làm hắn không thể động đậy được nữa, nàng cũng nhặt cây sắt in dấu vừa rồi hắn mới vứt trên mặt đất kia lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Dấu hoa mai này quả thật rất là đẹp mắt, đây cũng là phúc khí ta thay mặt những nữ tử bị ngươi giết hại kia ban cho ngươi. Lý viên ngoại, ngươi phải ngoan ngoãn nhận lấy nhé.”
Lý viên ngoại hoảng sợ mở to hai mắt, sau đó Mạnh Thê Thê trực tiếp ấn thẳng lên trán hắn. Tiếng “xèo xèo” truyền đến, còn có mùi thịt mỡ nướng cháy nữa. Lý viên ngoại kêu lên mấy tiếng thống khổ thảm thiết, chỉ cảm thấy mình sắp chết nửa người rồi.
Nhưng hiển nhiên Mạnh Thê Thê không muốn để yên cho hắn.
Cho đến tận khi đã in lên người hắn tám chín cái dấu hoa mai, đến lúc trên thân không còn một chỗ nào da thịt lành lặn nữa, Lý viên ngoại cũng không còn thấy kêu nữa, hai mắt lồi ra, giống như đã đột tử rồi.
Mạnh Thê Thê thấy hắn chết đi rồi, cười lạnh một tiếng: “Mới thế thôi đã không chịu nổi rồi à? Thật nhàm chán!”
Nàng lưu loát chém đầu Lý viên ngoại xuống, kéo y phục dính máu của hắn tiện tay bao lấy, còn quẳng luôn thân thể hắn vào chậu than to đang cháy đỏ rừng rực lúc nãy. Sau đó, nàng nhẹ nhàng xách đao lên, đi về phía Lương Thanh Đông vừa chạy ra kia.
Trước khi đi, khóe mắt nàng thoáng lướt qua mấy cây băng trùy vừa dài vừa mịn đặt trong chậu băng bên cạnh. Đây vốn là biện pháp Lý viên ngoại mới phát minh ra để tra tấn người, Mạnh Thê Thê khẽ đảo mắt, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chiếc mặt nạ hình hoa bỉ ngạn lóe ra thứ ánh sáng khát máu.
Giải quyết xong Lý viên ngoại, cũng nên đi xử lý chuyện chính của nàng.
Lúc này, Lương Thanh Đông vừa ở trong nhà xí ra, đang định quay lại nội sảnh, chợt phát hiện tiếng côn trùng kêu xung quanh cũng đã không thấy, cả không gian đột nhiên yên tĩnh lại.
Hắn cảnh giác quét mắt về bốn phía, phát hiện không có lấy một tên tôi tớ nào.
Lương Thanh Đông không khỏi nắm chặt ám khí trong tay áo.
Lát sau, hắn nghe được một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền xuống.
Lương Thanh Đông không chút do dự, từ trong tay áo bắn vút ra mấy cây ngân châm, mấy cây ngân châm này ra đến giữa không trung cứ thế dừng lại, ngay cả hắn cũng không thể động đậy. Lương Thanh Đông hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn nữ tử áo đỏ từ trên trời giáng xuống.
“Lương Thanh Đông, nghe nói ngươi là nhị đương gia của Lương gia bảo?”
Lương Thanh Đông nghe người tới hỏi như vậy, còn tưởng là giang hồ trả thù, liền tranh thủ phủi bỏ trách nhiệm, đẩy đại ca mình ra: “Nữ hiệp! Cô đừng tìm nhầm người, ta tuy là nhị đương gia thật, nhưng quyền lực đều nằm hết trong tay đại ca ta! Cô có thù gì cứ đi tìm hắn!”
Mạnh Thê Thê cười nhạo vài tiếng. Lương Thanh Đông quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, ở hoàn cảnh trước mắt lại đẩy đại ca mình ra gánh vác, xem ra chết chưa hết tội, không cần mềm lòng.
Nàng nhìn sắc trời một chút, ước chừng qua mấy canh giờ nữa là trời sáng rồi. Nghĩ vậy, nàng liền rút trong tay áo ra một cây băng trùy vừa dài vừa sáng bóng, đưa tay hất cổ áo của Lương Thanh Đông ra, đầu ngón tay lạnh buốt từng tấc từng tấc mò đến động mạch chủ của hắn.
Lương Thanh Đông sợ đến mắt muốn nứt ra, hắn liều mạng vận nội lực muốn giải thoát kiềm chế, nhưng hết thảy chỉ là phí công.
Hắn trơ mắt nhìn nữ tử đeo mặt nạ màu đỏ, dùng băng trùy chậm rãi lướt trên cổ hắn. Lương Thanh Đông chỉ cảm thấy trên cổ đột ngột truyền đến cảm giác nhói nhói, đến lúc có cảm giác sâu hơn một chút thì đã ngừng thở rồi.
Thời khắc đó, cũng là lúc Mạnh Thê Thê cầm băng trùy chuẩn xác đâm thẳng vào tim hắn, không sai một tấc.
Lại một sinh mệnh nữa mất đi trong tay mình, đối với Mạnh Thê Thê mà nói cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Nàng là người cực kì tàn nhẫn, không cần biết Thịnh Gia Ngạn ra ngoài vì nguyên nhân gì mà xao lãng không phòng bị, đến mức chịu Lương gia bảo ám toán, món nợ này nàng đều phải đòi lại! Cho dù là chưa được Thịnh Gia Ngạn đồng ý, nàng cũng không chịu bỏ qua đám người này.
Có điều, khả năng vận dụng niệm lực của nàng còn chưa quen thuộc lắm, tối nay dùng niệm lực giết người hai lần, đã cực kì tiêu hao thể lực rồi. Mạnh Thê Thê cảm thấy đầu nặng, chân lại phiêu phiêu, lập tức không trì hoãn nữa, xách cái bọc đầu người Lý viên ngoại lên, rảo bước đạp ánh trăng đi về phía cửa thành.
Nào biết chân nàng vừa đi, ngay sau đó thì con trai út của Lương Thanh Phong cũng đã đuổi đến phủ viên ngoại, phát hiện thúc thúc của mình chết ở bên ngoài thì kinh ngạc không thôi.
Hộ vệ lúc này chạy lại báo rằng, vừa rồi có thấy một nữ tử váy đỏ thân thủ cực nhanh đi về phía ngoài thành.
Lương Bỉnh tức giận không thôi, thở phì phì ôm lấy thi thể Lương Thanh Đông: “Còn không mau đuổi theo cho ta!”
Dứt lời, hắn móc pháo hiệu bên hông ra ném lên không trung một cái. Pháo hoa đột nhiên nổ giữa không trung, liền có một số lượng lớn đệ tử Lương gia bảo vội vã từ bốn phương tám hướng chạy tới.