Lâm Cao Sơn xuất ra một tốc độ không hợp với ngoại hình của hắn vọt tới trước mặt con hắn, nhảy dựng lên vỗ lên trán nó một bàn tay: “Con mẹ mày, thì ra là thằng ranh con mày nện ông!”
Người phụ nữ xinh đẹp kéo con về phía sau để che chở: “Ông mắng cái gì đấy hả?”
Lâm Cao Sơn vội vàng bày ra vẻ mặt lấy lòng cầu xin tha thứ: “Nương tử, bà cũng không thể nuông chiều nó như thế mãi được, tình hình lúc nãy hung hiểm thế còn gì? Nếu như trước kia nó nghe lời ta, để ta dẫn nó lên Thái Nhạc Sơn tập võ thì hôm nay còn cần phải tránh né như vậy sao? Còn may là lúc nãy vi phu ta đây anh dũng, lúc kẻ xấu kia xông tới, ta nhắm mắt lại bê ngay chậu hoa bên cạnh đập xuống! Mặc dù ta không thấy kết quả lúc đó, nhưng nhất định là không khiến hắn u đầu sứt trán thì cũng phải bầm tím rồi.”
Hắn vừa dứt lời, từ trên trán của người phụ nữ xinh đẹp kia liền chảy xuống một dòng máu đỏ tươi.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của bà ta: “Lâm! Cao! Sơn! Thì ra là ông nện lão nương, để xem lão nương hôm nay có xé ông thành tám mảnh không?”
Dứt lời, bà ta cởi giày giơ lên cao đuổi theo phú thương. Lâm Cao Sơn điên cuồng chạy vòng quanh trong phòng, con của bọn họ thì đang ôn tồn khuyên nhủ: “Cha, mẹ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Nó vất vả lắm mới mỗi tay túm lại được một người, lúc ba người đang xúm lấy nhau ở một chỗ thì một đường kiếm quanh lạnh như băng xẹt qua gò má của bọn họ, đâm thẳng xuống sàn nhà, phát ra từng đợt rung động bần bật.
Cả nhà ba người lập tức không dám lộn xộn nữa, tất cả ôm chặt lấy nhau, hoảng sợ nhìn về phía Mạc Xuân Phong vừa ném ra thanh kiếm kia.
Mạc Xuân Phong trang điểm bất nam bất nữ, lúc này đang bày ra vẻ mặt cực kì tà khí: “Các người còn tiếp tục nhao nhao nữa, hôm nay ta liền giải quyết các người ở đây luôn!”
Vừa lúc Hướng Đỉnh Thần quay trở lại, nói nhỏ bên tai Thịnh Gia Ngạn rằng: “Thuộc hạ suýt nữa đã bắt được hắn, lại đúng lúc túm được hắn thì có ám tiễn không biết từ đâu ra bắn thẳng vào tử huyệt của hắn, chết ngay tại chỗ. Đến lúc thuộc hạ điều tra bốn phía thì không phát hiện ra được dấu vết tặc nhân để lại. Là Đỉnh Thần vô dụng, xin vương gia trách phạt.”
Mạnh Thê Thê nghe thấy vậy, đảo mắt đi nhìn Thịnh Gia Ngạn, nói thầm: “Xem ra chúng ta đã bị người để mắt tới rồi.”
Cặp mắt hẹp dài của Thịnh Gia Ngạn hơi nheo lại, hồi lâu mới nói: “Lâm chưởng quỹ, tình cảnh của ông cũng không lạc quan lắm, chắc hẳn tình huống lúc nãy sẽ lại xảy ra, giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, theo như trao đổi trước trong thư đưa ông đi nước Việt, như thế cũng coi như hiệp ước kí kết giữa chúng ta kết thúc."
Mạnh Thê Thê thầm kinh ngạc trong lòng, thành Lương Châu bọn họ đang đứng hiện tại là ở cực Bắc của nước Tấn, nếu như muốn đến nước Việt thì nhất định phải một đường đi về phía Nam đi. Một cái trời Nam, một cái biển Bắc, hành trình này chắc phải tốn mấy tháng chứ?
Thịnh Gia Ngạn chẳng lẽ không cần quay về xử lý chính vụ?
Nhưng nàng thấy lúc trước Thịnh Gia Ngạn nói không chút do dự, chắc là đã dự định từ trước. Cũng được, theo hắn đi thôi, dù sao nam nhân thần bí tất nhiên sẽ có kế hoạch thần bí, nàng còn quan tâm làm cái gì chứ?
Lâm Cao Sơn nghe xong, nâng vợ dắt con đứng thẳng dậy, liên tục gật đầu: “Chỉ cần các người có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà ta không có việc gì đi nước Việt, Lâm mỗ ta cam đoan sẽ tăng gấp đôi tiền thù lao. Nhưng mà ta còn có một yêu cầu, gần đây, bởi vì mấy ngày liền gặp phải ám sát, bọn ta chạy trốn vội vàng, còn cần về nhà thu thập hành lý một chuyến, khẩn cầu các vị thiếu hiệp hộ tống bọn ta trở về với. Chờ thu thập xong, bọn ta lập tức xuất phát.”
Lâm Cao Sơn chắp hai tay lại, mặt như cầu xin nhìn Thịnh Gia Ngạn. Một kẻ là thương nhân lõi đời như hắn, đã nhìn ra Thịnh Gia Ngạn chính là lãnh đạo của đám người này từ lâu, cho nên bắt đầu từ chỗ hắn tuyệt đối không sai được.
Thịnh Gia Ngạn quả nhiên cũng đồng ý rất sảng khoái, mấy người liền lên đường đi Lâm trạch ở phía Đông thành Lương Châu.
Trước khi đi, Mạc Xuân Phong rút bảo kiếm dưới đất lên một cái “víu!”, vừa xoay người lại phát hiện con trai của Lâm Cao Sơn là Lâm Cảnh Hành đang nhìn chằm chằm hắn.
Mạc Xuân Phong nguýt hắn một cái: “Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!”
Lâm Cảnh Hành vội vã che mắt đuổi theo cha mẹ nó.
..................
Mạnh Thê Thê vốn đã cho mình là người đủ ồn ào, đủ gây chuyện, nhưng đến hôm nay gặp được một nhà ba người của Lâm Cao Sơn rồi nàng mới biết mình không phải là kẻ nói nhiều nhất.
Diện tích xe ngựa vốn dĩ đã không lớn, Mạc Xuân Phong cùng Hướng Đỉnh Thần đều ngồi bên ngoài đánh xe, Mạnh Thê Thê cùng Thịnh Gia Ngạn bị một nhà ba người của Lâm Cao Sơn vây quanh, Lâm Cao Sơn dính lấy Thịnh Gia Ngạn thao thao bất tuyệt kể lại lịch sử làm giàu của mình, còn Thịnh Gia Ngạn thì mặt mũi lạnh teo suốt cả hành trình.
“Lần đầu tiên ta đi từ Tấn đến Việt thu mua hương liệu, còn đi chung với tiêu cục đó, thế mà huynh đoán xem, kết quả giữa đường núi gặp phải thổ phỉ! Đám tiêu sư của tiêu cục kia công phu cực kì lợi hại nhưng cũng không đỡ nổi đám sơn phỉ quen thuộc địa hình kia. Một lúc sau bọn chúng đã bắt giữ được hết đám tiêu sư kia rồi. Lúc ấy ta mới giật mình, trên lưng ta đeo một cái túi đầy bạc nha! Huynh đoán xem về sau ta giấu kiểu gì?”
“Giấu kiểu gì vậy?” Mạnh Thê Thê trợn to một đôi mắt đẹp, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Cao Sơn, say sưa nghe hắn kể chuyện.
Mặc dù trên mặt nàng có đeo mạng che mặt, nhưng vẫn không che được cặp mắt diễm lệ chói mắt kia.
Thịnh Gia Ngạn mười phần không vui mà ho nhẹ một tiếng.
Phu nhân của Lâm Cao Sơn là Diêu Chi giễu cợt một tiếng: “Lão ấy còn có thể giấu ở đâu nữa chứ? Bị dọa sợ vội trốn lung tung vào một bụi cỏ, kết quả sơ ý một cái thế là trượt dốc lăn xuống núi, suýt nữa thì mất một cái cánh tay, cuối cũng vẫn là lão nương khiêng lão ấy về.”
Lâm Cao Sơn nghiêm mặt phản bác: “Nói bậy! Đấy là ta ẩn mình trong bụi cỏ, chuẩn bị đánh lén, ai trốn ở đó?”
Diêu Chi không để ý đến hắn, ngược lại quay ra nói chuyện với Mạnh Thê Thê: “Cô nương này, cô họ gì?”
Mạnh Thê Thê cẩn thận rón rén nhìn Thịnh Gia Ngạn một cái, không dám tiếp lời.
Nàng mặc dù mất trí nhớ, nhưng tựa hồ quy củ của Côi Viên chính là không được để lộ tên thật, mặc dù đối phương nhìn không có ác ý, nhưng nàng vẫn phải cố kỵ Thịnh Gia Ngạn ở đây, nên không lên tiếng.
Diêu Chi là người thông minh, bà ta thấy Mạnh Thê Thê nhìn Thịnh Gia Ngạn liền cười cười tỏ vẻ đã hiểu.
“Liền chỉ là cái họ thôi, có gì quan trọng đâu? Nếu không dọc theo con đường này chúng ta phải xưng hô với cô như thế nào chứ? Cứ kêu cô nương, cô nương mãi cũng không tiện nha.”
“Muội ấy họ Mạnh.” Thịnh Gia Ngạn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh đột nhiên mở mắt, giọng nhàn nhạt đáp lại một câu như vậy.
“Họ Mạnh à…” Diêu Chi gật gù.
“Trước kia ta cũng quen một người họ Mạnh!" Lâm Cao Sơn lại bắt đầu bắn súng liên thanh: “Hồi xưa ta còn cứu hắn một mạng đấy, hắn cho ta một cái tín vật, bảo là nếu sau này có cơ hội sẽ đến báo đáp. Nhưng mà nhiều năm như vậy chẳng có tí tin tức nào. Không biết Mạnh huynh đệ kia như thế nào rồi.”
Hiếm khi Thịnh Gia Ngạn mở miệng vàng: “Tín vật gì vậy?”
Lâm Cao Sơn cẩn thận nghĩ lại: “Cũng không phải thứ gì quý giá cả, hình như là một cái trâm rất bình thường. Sau đó ta còn đưa cho nương tử ta nữa, đúng không nương tử, bà bỏ nó ở đâu rồi?”
Diêu Chi quăng cho hắn một cái lườm: “Chuyện lâu như vậy rồi, làm sao ta nhớ được? Còn nữa, ta vẫn nhớ cây trâm hắn ta đưa lúc đó chất lượng cực kì bình thường, không biết chừng ta đã thưởng cho người làm nào trong nhà rồi ấy.”
Lâm Cao Sơn tiếc hận khẽ gật đầu: “Ta cũng không phải muốn hắn đến báo ân, chỉ nhớ năm đó lúc hắn té xỉu sau viện nhà ta cả người đầy máu nha, hi vọng mấy năm nay hắn đã qua giai đoạn khó khăn, ổn định được thì tốt.”
Diêu Chi xùy một tiếng: “Liền ông quản nhiều.”
Đúng lúc này, Lâm Cảnh Hành “rầm” một tiếng ngã xuống, hẳn là say xe ngất đi rồi. Diêu Chi vội vàng quay sang chăm sóc nó.
Mạnh Thê Thê lặng lẽ nói với Lâm Cao Sơn: “Phu nhân của ngài có tính cách rất mạnh mẽ, rất lợi hại, nhưng ta lại nhìn ra được bà ấy không phải người xấu bụng.”
Lâm Cao Sơn cười đắc ý: “Chứ còn gì nữa, bà ấy là người vợ tào khang của ta. Ngày xưa thôn ta với thôn bà ấy ở cạnh nhau, thôn kia của bà ấy bọn ta đều gọi là “thôn Quả Phụ”, trong thôn tất cả đều là nữ nhân, còn thôn bọn ta thì tất cả đều là nam nhân. Lúc đầu, dân hai thôn nhìn nhau ngứa mắt, tranh vài miếng đất mà cãi nhau túi bụi, thôn Quả Phụ thì bưu hãn, nữ nhân khiêng cuốc lên liền đánh người. Lúc ấy đánh nhau, bọn ta bên này thì hô “Đánh chết đám xú nương kia! Còn ném trứng thối vào chúng ta!” Còn các bà ấy ở bên kia mắng lại là “XX tổ tông nhà các ngươi! Lão nương hôm nay cho các ngươi mỗi đứa một cuốc!” Cô biết bà ấy bưu hãn như nào rồi đi?”
Mạnh Thê Thê cười khúc khích, lúc đầu còn định nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được bắt đầu ôm bụng cười điên loạn.
Diêu Chi biết Lâm Cao Sơn đang nói xấu bà ta, lập tức vung tay đánh tới, đánh đến khi Lâm Cao Sơn tru lên cầu xin tha thứ.
Mạc Xuân Phong cùng Hướng Đỉnh Thần ngồi ngoài càng xe, nghe tiếng ồn ào líu ríu bên trong thùng xe truyền ra, ngay cả gió xuân đang vù vù táp vào mặt dường như cũng dịu dàng hơn mấy phần.