Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 36: Kịch bản cẩu huyết - Niệm lực bị mất



Dịch: Thanh Hoan

Dương Huyền Liệt đi đến trước sạp hàng của Mạnh bà nhìn lướt qua đám người, phán quan đứng đầu hàng bày ra khuôn mặt quang minh lẫm liệt, còn các vị quỷ sai phía sau lưng đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Dương Huyền Liệt khẽ nhíu mày, sao hắn cứ thấy đám minh lại bây giờ là lạ sao ấy nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chiến thần không chần chờ, cầm bát canh Mạnh bà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cũng không quay đầu lại mà nhảy thẳng xuống sông Vong Xuyên.

Lần này người tới đưa tiễn chiến thần chính là Hà tiên cô – một trong bát tiên Thiên Đình. Nàng ta phụng mệnh nhìn chiến thần luân hồi xong liền đong đưa cái lá sen bản rộng của nàng đi đến bên cạnh Thành Hoàng Công.

Thành Hoàng Công có chút quan hệ cá nhân với nàng ta, hai người ở một bên châu đầu ghé tai nhau buôn dưa lê.

“Cô nói thật sao?” Thành Hoàng Công nghe Hà tiên cô ghé tai lão thì thầm một hồi xong, mới trừng to mắt đầy vẻ không tin hỏi lại.

Hà tiên cô nhìn sang hai bên, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ khinh thường: “Ta còn lừa ông làm gì? Chính tai ta nghe thấy đấy. Ti Mệnh Tinh Quân bị hai người Thái Bạch cùng Nguyệt lão cưỡng ép, vùi đầu trong Nam Đẩu Cung viết mệnh cách cho Mạnh bà không quản ngày đêm. Nhân gian có cái gì chua xót đắng cay đều bị ghi hết vào trong mệnh cách của Mạnh bà đó. Chậc chậc…” Hà tiên cô lắc đầu cảm thán: “Nguyệt lão là kẻ hẹp hòi. Lần này Mạnh bà chắc phải ăn chút đau khổ rồi.”

Thành Hoàng Công vỗ trán: “Thật là quá đáng, thế này, thế này chẳng phải là mượn việc công để trả thù riêng à? Vậy mà Thiên Đế cũng đồng ý à?”

Hà tiên cô vội càng kéo tay áo lão một cái: “Ông nói nhỏ thôi…” Sau đó Hà tiên cô lại từng tấc từng tấc nhéo lấy bàn tay giấu trong ống tay áo của Thành Hoàng Công: “Có cái gì mà cho phép với không cho phép? Thất tiên nữ thích nhất chính là tiết mục yêu mà không được ở bên nhau, phải sinh ly tử biệt kia kìa, Thiên Đế ái nữ thành cuồng, chắc chắn sẽ mặc kệ bọn Nguyệt lão muốn làm gì thì làm…”

Thành Hoàng Công sốt ruột lên, giãy khỏi tay của Hà tiên cô: “Nhưng mà bệ hạ nhà bọn ta cũng theo lên trần gian nha, chẳng lẽ mệnh cách của ngài ấy cũng bị Nguyệt lão trả thù sao?”

Hà tiên cô có chút không vui, vung tay đòi đi: “Muốn biết thì chính ông đi hỏi đi!”

Thành Hoàng Công vội vàng tiến lên giữ chặt lấy Hà tiên cô, ôn tồn kêu tên thật của nàng ta: “Huệ Nương!” Lão không biết biến ở đâu ra một cành Bỉ Ngạn Hoa, đưa đến trước mặt Hà tiên cô lấy lòng: “Ta không phải là sốt ruột thay bệ hạ nhà bọn ta sao? Mạnh bà phải lịch kiếp tam sinh tam thế, bệ hạ nhà bọn ta cũng muốn đi theo. Hai người bọn họ nhất định phải ràng buộc chung một chỗ, thế thì một khi mệnh cách của Mạnh bà đã không tốt, vậy bệ hạ còn tốt đến chỗ nào được.”

Hà tiên cô vui vẻ nhận lấy Bỉ Ngạn Hoa, tiện tay vuốt lấy một cánh hoa, lúc này mới đáp: “Còn không phải sao, à, mà ta còn nghe nói Thái Bạch Kim Tinh có vơ vét một đống tiểu thuyết dân gian về để Ti Mệnh chọn lấy bản cẩu huyết nhất để viết. Ti Mệnh chọn tới chọn lui, cuối cùng mới tạm thời chọn được một bản, ông đoán xem tên quyển đó là gì?”

“Tên là gì vậy?” Thành Hoàng Công lập tức có một loại dự cảm không tốt.

“Là “Con đường thuần phục phu quân của nữ sát thủ mất trí nhớ”, mà ta còn nghe nói một số tiểu thuyết khác cũng sẽ chuẩn bị dùng như là cái gì “Chuyện cũ phong lưu của nữ sát thủ”, rồi “Vương gia thấy ta quyến rũ biết bao”, lại còn “Sát thủ tiểu kiều thê dùng roi dạy dỗ” nữa.” Hà tiên cô liệt kê một tràng dài, dứt lời nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Cá nhân ta vẫn thích nhất cái bộ “tiểu kiều thê dạy dỗ" kia nha”.

……….

Sắc mặt Thành Hoàng Công cứ thế chuyển sang màu xanh, xanh thật là xanh…

Xong xong, thế giới này sẽ không tốt đẹp nữa rồi.

……..

Đám người Mạnh Thê Thê tạm thời trọ lại Lâm trạch, cả nhà Lâm Cao Sơn ở cùng trong một gian phòng, còn bốn người là nàng, Mạc Xuân Phong, Hướng Đỉnh Thần và Thịnh Gia Ngạn chia nhau ra ở trong bốn gian phòng ở bốn góc viện xung quanh gian phòng đó.

Khoảng cách không xa, có bất cứ động tĩnh gì cũng có thể ngay lập tức chạy tới.

Mạnh Thê Thê dựng một cái bình sứ cổ dài đổ trên mặt đất lên, nhặt mấy cái cành khô bên ngoài vườn cắm vào, lại phủi lại chăn đệm trên giường, tiện tay quét hết bụi bặm bám trên mặt đất.

Cuối cùng cũng có thể ở tạm rồi. Nàng phủi tro bụi bám trên tay hài lòng nhìn một vòng.

“A Mạnh, ra đây!”

Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp của Thịnh Gia Ngạn.

Mạnh Thê Thê vén rèm đi ra ngoài, Thịnh Gia Ngạn cầm trường kiếm trong tay đứng trong sân, cách đó không xa là cha con Lâm gia đang nằm ngả ngồi nghiêng ăn nho.

“Nho ở đâu ra vậy?” Mạnh Thê Thê hơi kinh ngạc, bởi vì mới một canh giờ trước Lâm Cao Sơn còn kêu trong nhà lão không còn lương thực, làm hại bọn họ phải ăn bánh bột mì mà Hướng Đỉnh Thần mang đến.

Lâm Cảnh Hành bỏ một quả nho chín mọng nước, vỏ bóng loáng vào miệng, giọng nhồm nhoàm đáp: “Cha ta nhớ tới ông ấy còn có cái hầm băng, lôi ở trong đó ra đấy, còn nhiều lắm! Thê Thê tỷ tỷ có ăn không?”

Lâm Cao Sơn nằm ngửa trên ghế, tắm nắng chiều tà, chậm rãi bỏ hết quả này đến quả khác vào miệng. Dáng vẻ ấy trông phải gọi là mười phần an nhàn, tuyệt đối không có vẻ đang bị người truy sát chút nào. Lâm Cảnh Hành lại còn thay y phục từ lúc nào, ăn mặc sặc sỡ chói mắt. Thật không biết mấy người nhà này là đang chuẩn bị chạy trốn giữ mạng hay là ra ngoài đạp thanh nữa.

Mạnh Thê Thê đến gần Thịnh Gia Ngạn, nói với vẻ mặt khẳng định: “Vương gia gọi ta đi ra ngoài không phải là để ta nhìn ngài tự tay chém bọn họ đấy chứ?”

Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn hơi trầm xuống, chỉ vào bình ngọc trước mặt Lâm Cao Sơn: “Đập vỡ nó!”

Mạnh Thê Thê lại kinh ngạc kêu lên một lần nữa: “Lại còn rượu ở đâu ra đây?”

Lâm Cao Sơn uể oải lại ăn một quả nho nữa: “Đi hầm rượu lấy nha.”

Mạnh Thê Thê giằng lấy kiếm của Thịnh Gia Ngạn: “Vương gia yên tâm, ta giờ không chỉ đập vỡ bình rượu kia, ta còn đập cả hai người bọn họ nữa!”

Nàng vừa giơ chân định bước qua đó, lại bị Thịnh Gia Ngạn đưa tay túm lấy cổ tay nàng.

Giọng nói trầm thấp mang theo sức hút ở bên tai truyền đến: “Cứ đứng ở đây, tập trung niệm lực của muội, thử xem có thể đập vỡ cái bình rượu kia không?”

Mạnh Thê Thê ngơ ngác tại chỗ: “Chuyện này không thể nha!”

Mặt Thịnh Gia Ngạn cách Mạnh Thê Thê rất gần, hơi thở của hắn phả ra ngay bên tai Mạnh Thê Thê, ánh mắt hai người đồng thời nhắm vào bình ngọc trên bàn.

“Nhắm chuẩn vào bình rượu…” Hơi thở của Thịnh Gia Ngạn phả lên cổ của Mạnh Thê Thê, Mạnh Thê hơi nghiêng đầu, muốn nhìn mặt Thịnh Gia Ngạn lại bị Thịnh Gia Ngạn lấy tay xoay mặt lại, lần nữa nhắm vào bình ngọc: “Chú ý vào.”

Mạnh Thê Thê không còn cách nào, sử dụng hết sức lực toàn thân rồi nhưng bình ngọc phía đối diện kia vẫn đứng đó sừng sững bất động.

Hai cha con Lâm Cao Sơn không biết hai người Mạnh Thê Thê đang làm gì. Chỉ thấy mặt Mạnh Thê Thê bởi vì dồn quá sức mà đỏ bừng rất là buồn cười. Nhưng trước mặt Thịnh Gia Ngạn bọn họ cũng không dám quá trớn, Lâm Cảnh Hành nhịn cười quay mặt sang một bên.

Mạnh Thê Thê quả thật đã dồn hết tất cả sức mạnh trong người rồi, mà bình rượu vẫn cứ không nhúc nhích. Mà đúng là như thế mà! Làm gì có chuyện kì quái như thế? Không động đến bình rượu, không cần dùng ám khí lại có thể đập vỡ một vật á? Rốt cuộc trong đầu Thịnh Gia Ngạn đang nghĩ cái gì vậy trời…

Cuối cùng, Mạnh Thê Thê cố gắng hồi lâu mới tung ra một câu: “Vương gia… ta muốn đi nhà xí…”

Thịnh Gia Ngạn khẽ thở dài, khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy được. Hắn giãn ra khoảng cách với Mạnh Thê Thê: “Thôi, sau này thử lại vậy.”

Dứt lời, hắn xoay người chắp tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.

Mạnh Thê Thê vội vàng chạy đến nhà xí ở hậu viện.

Sau khi bọn họ đi rồi, hai cha con Lâm Cao Sơn phát hiện trời cũng đã tối, những ngôi sao nhỏ xíu đã dần che kín cả bầu trời đêm, hai người liền phủi tay đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Lâm Cao Sơn nghênh ngang đi đằng trước, giọng có vẻ cảm thán: “Đêm nay chắc cần lấy thêm chăn mền đây, ta cảm thấy hơi lạnh rồi.”

Lâm Cảnh Hành ở phía sau hắn kinh ngạc lên tiếng: “Ai nha, Cha!”

“Làm sao?” Lâm Cao Sơn cuống quit quay đầu, Lâm Cảnh Hành đang chỉ thẳng vào lão.

“Vì sao y phục của cha ở phía sau nứt hết rồi vậy?”

Lâm Cao Sơn khó khăn quay đầu, cố gắng nhìn sau lưng mình, y phục của lão từ cổ áo đến gấu áo nứt ra một cái lỗ to, tổng cộng trong trong ngoài ngoài là ba lớp quần áo! Ngay cả quần lót của lão cũng không may mắn qua khỏi! Trách không được cảm thấy gió thổi cỏ lay, cái mông lành lạnh nha. Y phục đang yên đang lành vì sao đã nứt ra rồi? Chẳng lẽ mình lại mập rồi?

“Đúng là gặp quỷ mà!!!” Lâm Cao Sơn thầm mắng một tiếng, che mông lại, dẫn con trai tranh chủ thời gian chạy bắn về phòng, nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.