Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 40: Cao Lan nham hiểm - Phẩm giá lưu manh



Dịch: Thanh Hoan

Trên khuôn mặt tuấn tú của Phương Thiên Bảo hiện lên ý cười thản nhiên, hoa văn chìm thêu trên áo bào của hắn sáng lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái lại càng thêm lóa mắt.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều đang tản ra thứ khí chất: “Ta có rất nhiều tiền”.

Mạnh Thê Thê lui về sau hai bước.

“Cô nương đừng hiểu lầm.” Phương Thiên Bảo tự nhận mình đã cười rất là thanh tao nho nhã, hắn bày ra chiêu trò quen thuộc chuyên dùng để lừa gạt nữ tử, nói với Mạnh Thê Thê: “Là như thế này, con gà này không phải gà bình thường, ngày mai là ngày Cao lão gia mở cửa từ đường tế tổ, con gà này là vật hiến tế, lại bị tiểu sinh sơ ý thả ra, để Cao lão gia không hiểu lầm, khẩn cầu cô nương đi cùng tại hạ để làm chứng. Tiểu sinh ở đây kính nhờ cô nương.”

Mạnh Thê Thê chần chờ một lúc, lại cúi đầu nhìn con gà còn đang hôn mê ở bên chân, cuối cùng gian nan gật đầu một cái.

Phương Thiên Bảo thấy nàng gật đầu đồng ý, lập tức vui như mở cờ trong bụng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc chỉ làm dấu tay ra hiệu mời Mạnh Thê Thê: “Cô nương đi đến đây với ta, chúng ta đi tìm Cao phu nhân giải thích trước, nói chuyện với nữ quyến, cô nương cũng có thể tị hiềm.”

Mạnh Thê Thê vừa nhấc chân lên, con gà mái đương té xỉu kia liền vội vàng nhảy dựng lên đi theo nàng.

… Nàng nhìn con gà mái đang theo nàng một tấc không rời, còn có Phương Thiên Bảo đang cười tủm tỉm phía sau, bắt đầu hoài nghi hình như mình đang bị một người một gà liên thủ với nhau lừa gạt?

Phương Thiên Bảo đi sau lưng nàng, nhìn tư thái yểu điệu của mỹ nhân trước mắt, máu toàn thân dường như cũng đang sôi trào lên. Hắn quay đầu nhìn đám tiểu nha hoàn ở chỗ rẽ, dùng tay ra hiệu, đám tiểu nha hoàn kia liền nhao nhao quay đầu đi.

Một nha hoàn trong số đó đi thẳng qua hành lang, vào một tiểu đình, ở đó có một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, hai người họ đang đánh cờ.

Nha hoàn ghé tai Cao Lan nói thầm mấy câu, trên khuôn mặt thanh lệ của Cao Lan lập tức lộ ra ý cười khi mưu kế thành công.

Nam tử đối diện nàng thấy thế thì tò mò hỏi: “Muội muội khó chịu cả ngày hôm nay, giờ hết rồi à?”

Cao Lan lấy tay áo che miệng nhấp một ngụm trà xanh, sau đó mới chậm rãi nói: “Bất kể là ai gả cho loại ngu xuẩn có tiền không có não như Phương Thiên Bảo kia đều sẽ khó chịu thôi, nhưng cũng may, hiện giờ Phương Thiên Bảo có mối quan tâm khác rồi, muội tin chẳng bao lâu nữa, Phương gia sẽ đến từ hôn thôi.”

Cao Chấn nghe xong nhíu mày: “Như vậy sao được? Phương gia muốn từ hôn là từ hôn, thế thanh danh của muội thì sao? Không cần à?”

Cao Lan cười cười: “Ca ca an tâm, đừng nóng, mặc dù bị từ hôn cũng không hay cho lắm, nhưng nếu nhà chồng của muội sau này tôn quý hơn gấp ngàn vạn lần, thì từ hôn đã làm sao chứ? Còn ai dám chế giễu muội muội nữa? Phương gia cho dù giàu có thật, nhưng trong nhà không có lấy một người làm quan, từ đầu chí cuối không chen được vào hàng danh môn cao cấp, nhưng người kia thì khác…”

Cao Lan nghĩ đến Thịnh Gia Ngạn, cảm giác ngọt như ăn mật vậy. Không biết Thịnh Gia Ngạn có còn nhớ nàng hay không, lúc ấy nàng còn nhỏ, cùng người nhà vào kinh thăm viếng bác gái, khi đó chỉ đứng từ xa nhìn thấy Thịnh Gia Ngạn thôi, nhưng từ bấy đến nay nàng không thể nào quên được phong thái của hắn. Cao Lan không dám chắc Thịnh Gia Ngạn có phải vị quý công tử mà nàng gặp được khi còn nhỏ kia không, nhưng mà loại phong thái như vậy… chắc cũng không nhầm được.

Cao Chấn không biết muội muội mình định làm gì, chỉ nói: “Muội đã quyết thì tùy muội. Dù sao xưa nay muội không bao giờ để mẫu thân và ta phải quan tâm. Ca ca tin tưởng muội.”

Cao Lan cười duyên dáng.

Phương Thiên Bảo quả đúng là một tên ngu xuẩn. Nàng chẳng qua chỉ hơi tiết lộ về dung mạo của Mạnh Thê Thê một chút thôi, mà hắn đã không thể kìm nén được như thế. Nàng thật sự hi vọng hắn với Mạnh Thê Thê sớm ngày tằng tịu với nhau đi, thế mới có thể giải quyết họa lớn hàng đầu trong lòng nàng lúc này.

Cao Lan cúi đầu, lại nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt căm phẫn của một tỳ nữ tên là Tiểu Nguyễn ở bên.

Ở một diễn biến khác, Phương Thiên Bảo dẫn Mạnh Thê Thê rẽ trái ngoặt phải, trên đường đi liên tục chỉ trỏ cảnh sắc Cao phủ, như thể hắn là chủ nhân đang giới thiệu từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ cho Mạnh Thê Thê vậy.

“Cô nương có thấy cây hoa màu hồng phấn kia không? Hôm đại thọ sáu mươi của Cao lão phu nhân, phụ thân ta sai người từ Tây Di lấy giá cao mua về đó.” Tại thời điểm lần thứ mười một Phương Thiên Bảo chỉ vào một gốc mẫu đơn trong vườn văng nước miếng thì Mạnh Thê Thê thật sự chịu không nổi nữa rồi.

“Phương công tử, không phải ngài muốn đi tìm Cao phủ nhân giải thích về chuyện vật hiến tế sao? Nếu ngài không đi thì ta còn có việc, về trước đây.”

Mạnh Thê Thê dứt lời, xoay người liền theo đường cũ quay về. Phương Thiên Bảo vội vàng ngăn trước mặt nàng: “Mạnh cô nương đừng hiểu lầm, Cao phu nhân chính là bác gái của tiểu sinh, cho nên tiểu sinh thường xuyên ra vào Cao phủ, lần này chẳng qua chỉ là muốn lấy tư cách chủ nhà dẫn cô nương đi thăm thú hết kỳ hoa dị thảo trong vườn này thôi.”

Mẹ của Cao Lan là bác gái của hắn, Cao Lan lại có hôn ước với hắn, mối quan hệ rối rắm này Mạnh Thê Thê không hiểu ra sao, cũng không muốn hiểu.

Vì vậy nàng chỉ lạnh lùng nói: “Đa tạ ý tốt của công tử, hoa cũng xem hết rồi, ta nghĩ Cao phu nhân là bác gái ngài, chắc chắn sẽ không trách ngài đâu.”

Mạnh Thê Thê uốn gối, vội vàng bước nhanh rời đi.

Phương Thiên Bảo dưới tình thế cấp bách lại đưa tay ra túm lấy cổ tay của Mạnh Thê Thê.

Mạnh Thê Thê theo phản xạ nắm lấy bảo đao bên hông, Phương Thiên Bảo lại không dấu vết đẩy chuôi đao đã ra khỏi vỏ kia trở về trong vỏ.

Hai người vừa giằng co một lát, Phương Thiên Bảo nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có vẻ thất kinh của Mạnh Thê Thê, hắn cười thân mật: “Mạnh cô nương, tiểu sinh chưa từng đắc tội cô, vì sao cô lại tránh né tiểu sinh như tránh hủi thế?”

Mạnh Thê Thê không chú ý đến lời hắn nói, chỉ chăm chú nhìn vào cặp mắt tĩnh mịch kia của hắn. Trong lòng nàng âm thầm kinh ngạc, vừa rồi nhìn thân thủ của Phương Thiên Bảo thì thấy hắn rõ ràng là người luyện võ, nhưng từ những lời bàn tán của đám người hầu Cao phủ thì thấy, Phương Thiên Bảo này hẳn phải là một con gà không học vấn không võ công mới đúng chứ nhỉ?”

Vừa rồi Mạnh Thê Thê theo bản năng định rút đao ra, lại bị Phương Thiên Bảo với thân thủ nhanh hơn ngăn lại. Nếu nói Phương Thiên Bảo hắn một chút võ công cũng không biết thì Mạnh Thê Thê nàng nhất quyết không tin!

Hai người bọn họ đứng khá gần nhau, chỉ nghe Phương Thiên Bảo hạ giọng nói: “Mạnh cô nương, ta cũng không có ác ý, cô với ta chỉ theo đuổi thứ mình muốn, không ai làm phiền ai, cô chịu không?”

Mạnh Thê Thê ngẩng mắt nhìn hắn: “Ý anh là sao?”

Phương Thiên Bảo cười cực kỳ ấm áp, để lộ hàm răng trắng sáng: “Ta không muốn thành hôn với Cao Lan, cô cũng không muốn để Cao Lan tiếp cận tướng công của cô, đây chẳng phải theo đuổi thứ mình muốn sao?”

Mạnh Thê Thê đẩy mạnh hắn ra: “Ai là tướng công của ta chứ?”

Phương Thiên Bảo dang tay ra: “Không phải nam nhân mấy ngày trước đi cùng cô kia còn gì, mặc dù xưng là phú thương kinh thành, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, kiểu gì cũng phải cỡ hoàng thân quốc thích mới đúng.”

Mạnh Thê Thê câm nín, không ngờ một tên được xưng là bao cỏ như Phương Thiên Bảo lại có ánh mắt sắc bén như vậy.

“Hắn không phải tướng công của ta, ta chỉ là một tỳ một tỳ nữ hắn dẫn theo thôi.” Trầm mặc hồi lâu, Mạnh Thê Thê chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Phương Thiên Bảo có mục đích riêng của mình, hắn mới không thèm quan tâm quan hệ giữa Thịnh Gia Ngạn và Mạnh Thê Thê là thế nào đâu. Chỉ thấy hắn đến gần Mạnh Thê Thê hai bước: “Cao Lan thích công tử nhà cô, cho nên mấy ngày trước nàng ta luôn luôn cố ý vô tình nhắc đến cô trước mặt ta, muốn cho ta quấn lấy cô, thế nên ta liền tìm cô, nhưng thực sự ta không có ác ý gì với cô cả, cô đừng lo lắng.”

“Anh đã biết nàng ta có ác ý, vì sao còn muốn thuận theo ý nàng ta?”

Phương Thiên Bảo khẽ phất tay một cái, xua một con bươm bướm đâu trên trâm cài tóc của Mạnh Thê Thê, với thế đứng của hai người bọn họ hiện tại, nếu như đứng cách xa có lẽ sẽ tưởng là Phương Thiên Bảo đang cố lấy lòng Mạnh Thê Thê.

“Ả là cái thá gì?” Trong mắt Phương Thiên Bảo xẹt qua một tia trào phúng. Ta đây là thuận theo tâm ý của chính ta, dù sao cũng được đồng hành với mỹ nhân, có cái gì mà không được? Chuyện này với ta là trăm lợi mà không có một hại nha.”

Mạnh Thê Thê không biết phản bác như thế nào, chỉ biết câm nín nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.