“Tỉnh rồi à?” Tiếng Thịnh Gia Ngạn đột ngột vang lên, Mạnh Thê Thê mới phát hiện thì ra hắn vẫn ngồi trên ghế ở cạnh tường.
Mạnh Thê Thê nhớ tới biểu cảm không muốn xa rời Thịnh Gia Ngạn của mình lúc trước, thấy ngượng ngượng. Thế là nàng cúi đầu sửa sang lại quần áo đã hơi dúm dó của mình, giả bộ như không có việc gì: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Không nhiều không ít, một ngày một đêm.”
“Một ngày à? Vậy hiện giờ chúng ta còn đang ở U Châu à?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Hôm qua đã ra khỏi U Châu rồi, hiện giờ đã vào đất Dương Châu.”
“Thế à…” Mạnh Thê Thê đáp vu vơ, bị ánh mắt chằm chằm của Thịnh Gia Ngạn làm cho đỏ mặt, liền cúi đầu làm bộ xếp chăn: “Những người khác đâu rồi?”
“Cả nhà họ Lâm kia bảo là muốn chúc mừng chúng ta đại nạn không chết, đang uống rượu dưới lầu.”
Mạnh Thê Thê lắng tai nghe, trong tiếng huyên náo dưới lầu hình như có lẫn tiếng Lâm Cao Sơn nói oang oang.
Thịnh Gia Ngạn đứng dậy đi ra cửa: “Đói chưa? Muội đã tỉnh rồi thì chúng ta xuống cả thôi.”
“Dạ!” Mạnh Thê Thê gật đầu: “Vương gia xuống trước đi, ta rửa mặt cái rồi xuống ngay!”
Thịnh Gia Ngạn nghe thấy hai chữ “vương gia” trong miệng Mạnh Thê Thê thì khựng lại, cặp mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào nàng.
Mạnh Thê Thê vừa túm quần áo vừa hỏi: “Sao vậy?”
Quần áo đã được gấp chỉnh tề đặt ở cuối giường, có điều tay ngắn, nàng đành phải ôm lấy chăn vểnh mông nhoài người ra lấy, khó khăn lắm mới với tới, đột nhiên mắt tối sầm lại, cả chăn cả người lăn thẳng xuống dưới giường, ngay trước mặt Thịnh Gia Ngạn, để hắn trơ mắt thấy nàng ngã như chó gặm bùn.
Tình cảnh ấy khá là đặc sắc.
Thịnh Gia Ngạn thấy thế, giọng nói bình thản không cảm xúc vang lên: “Lang trung bảo muội bị kinh hãi quá độ, thân thể suy yếu, hai ngày tới phải nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện mặc quần áo này, để ta giúp muội nhé?”
Mạnh Thê Thê bị hắn đỡ dậy, nhìn qua mặt bên của Thịnh Gia Ngạn, nàng hỏi: “Vương gia, huynh vừa rồi không phải đang cười trộm ta đấy chứ?”
“Muội nhìn lầm rồi, không đâu.” Hắn dừng lại một chút, Mạnh Thê Thê vừa thở phào, lại nghe được giọng nói mang theo ý cười nhạt của Thịnh Gia Ngạn truyền từ đỉnh đầu xuống: “Ta đang mừng thay cho muội, A Mạnh.”
Mừng?
Thịnh Gia Ngạn không trả lời, chi không nhanh không chậm cởi dây buộc quần áo lót của Mạnh Thê Thê, nàng lập tức cảm thấy ngực lạnh lạnh, vội vàng che ngực, hỏi bằng giọng hư trương thanh thế: “Anh làm gì đấy?”
“Làm sao?” Thịnh Gia Ngạn nhíu mày.
“Không phải bảo mặc quần áo giúp ta à? Sao lại thành cởi quần áo rồi?”
Thịnh Gia Ngạn cười mà như không cười, rất thong dong đáp lại rằng: “Dây buộc bị lỏng rồi, chỉ giúp muội buộc lại thôi, muội tưởng ta định làm gì?”
Mạnh Thê Thê bị câu này của hắn chặn họng, chỉ có thể mặc cho Thịnh Gia Ngạn giày vò. Thịnh Gia Ngạn bình thường giống như một khối băng này, hôm nay đột nhiên nhiều lời lạ.
“Mới ở U Châu có một tháng, muội lại béo lên rồi.”
Mạnh Thê Thê đè nén lửa giận: “Ta lại không ăn cơm gạo nhà vương gia!”
Thịnh Gia Ngạn không biết biến ở đâu ra một cái khuyên tai huyết ngọc hình giọt nước, chính là cái mà Phương Thiên Bảo từng đưa cho Mạnh Thê Thê, lúc này nó đang nằm trong tay của Thịnh Gia Ngạn.
“Cái này ở đâu ra đây?” Hắn hỏi.
Mạnh Thê Thê nhìn cái khuyên tai này, đột nhiên thấy hơi chột dạ. Lúc ấy nàng nhận nó về liền nhét vào hành lý, cũng không cố ý giấu đi, không ngờ lại bị Thịnh Gia Ngạn tìm ra được thật.
“Là người ta cố ý dúi cho ta, chắc là không dùng đến đâu, ném đi thôi…”
Thịnh Gia Ngạn quan sát miếng ngọc thật kĩ rồi bảo: “Đây là một loại ngọc thạch đặc biệt của Tây Di, có tiền cũng không mua được, có thể coi là trân bảo. Người ta còn phải “cố ý dúi” cho muội hả?”
Phương Thiên Bảo lúc ấy tự nhiên nóng đầu mới lén đưa cho Mạnh Thê Thê, Mạnh Thê Thê cũng không muốn nhận, chỉ là nghe nói rất đắt, Phương Thiên Bảo lại dọa nếu như nàng không nhận sẽ ném đi, nàng thấy tiếc mới nhận. Hiện giờ phải đối mặt với vẻ mặt “hỏi cung tội phạm” này của Thịnh Gia Ngạn, Mạnh Thê Thê vội vàng đáp: “Vậy thì xin biếu vương gia vậy, dù sao ta cũng quên mất là ai cho ta rồi.”
Thịnh Gia Ngạn nhướng mày, cặp con ngươi đen nhánh lập tức khóa chặt nàng. Hắn đứng ngược sáng, từ thái dương đến đầu vai, toàn thân như tan sáng trong vầng sáng, ngũ quan tuấn mỹ bị tầng sáng đó bao phủ, che mất cả những đường nét trên khuôn mặt. Thời khắc này, Mạnh Thê Thê cảm giác được sự lúng túng khi nói dối bị người ta nhìn thấu.
Cũng may Thịnh Gia Ngạn không tiếp tục truy hỏi, có điều hắn giúp Mạnh Thê Thê mặc lại váy rồi nhưng vẫn ngồi lỳ trong phòng không đi.
Có hắn ở bên, Mạnh Thê Thê ngồi trước gương đồng, bất an vuốt tóc mai của mình.
Nàng tiện tay lấy trong hộp trang sức ra một cây trâm khổng tước cài bên mai, Thịnh Gia Ngạn ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt, đột ngột bảo: “Tóc mai lệch kìa.”
Mạnh Thê Thê sững sờ, nhìn lại vào gương, quả nhiên xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nàng lười chỉnh lại, thế là nghiêm trang lừa hắn: “Vương gia dù có tinh thông kim cổ thì cũng không hiểu hết chuyện của đàn bà con gái được. Huynh nhìn kĩ xem…” Mạnh Thê Thê chỉ chỉ vào phần tóc mai lệch này: “Có giống hoa bay liễu rủ không?”
Thịnh Gia Ngạn lắc đầu vô cùng ngay thẳng: “Không hề!”
….Mạnh Thê Thê không tức giận, tiếp tục luyên thuyên: “Cổ ngữ có câu “Trên đầu tóc búi xễ, dưới tai minh nguyệt châu”, vương gia thấy có phải ta rất hợp với câu này không?”
Thịnh Gia Ngạn không nói gì, ánh mắt lại lột tả xuất sắc đáp án của hắn.
Ánh mắt của hắn là: “Muội lại nói hươu nói vượn thêm vài câu nữa xem.”
Mạnh Thê Thê nghẹn lời, biết không thể lừa gạt được rồi, bèn dứt khoát xõa tung tóc mai chải lại một lần. Mái tóc dài của nàng vừa xõa xuống, Thịnh Gia Ngạn đột nhiên ngăn nàng lại: “Như thế này càng đẹp.”
“Thật á?” Thịnh Gia Ngạn chưa từng mở miệng khen ai, Mạnh Thê Thê nghe thế thì sung sướng lắm, nàng cúi đầu chậm rãi chải mái tóc dài, lộ ra phần cổ trắng ngần.
Da nàng vốn trắng nõn nà, giờ lại như được ánh nến phủ lên một tầng ánh sáng mịn như nhung, càng thêm xinh đẹp không tì vết.
Thịnh Gia Ngạn nhìn chằm chằm vào cổ của nàng một lúc lâu: “Hình như còn thiếu gì đó.”
“Cái gì?” Mạnh Thê Thê nhìn vào gương: Lọn tóc mai rủ bên thái dương cũng có rồi, còn thiếu gì nữa?”
Thịnh Gia Ngạn cầm lấy một chiếc cọ vẽ mi trên bàn: “Thiếu một cặp lông mày nhỏ nhắn”.
Giọng hắn dịu dàng lại thân mật như vậy, đáng tiếc Mạnh Thê Thê không nhận ra. Nàng chỉ cảnh giác che kín lông mày của mình: “Vương gia, huynh chưa bao giờ vẽ mi cho người ta đúng không? Đừng có học theo tiểu thuyết mà thử lung tung, lông mày ảnh hưởng đến tinh thần của một người, vẽ hỏng sẽ xấu lắm!”
“Không thử thì sao biết được?”
“Ta không thử!” Mạnh Thê Thê nhìn dáng vẻ cầm cọ của Thịnh Gia Ngạn, rõ ràng là đang siết chặt thân bút luôn, lòng nàng hoang mang rối loạn, càng không chịu cho Thịnh Gia Ngạn thí nghiệm trên mặt nàng, lập tức xoay người định chạy trốn, nào ngờ tốc độ của Thịnh Gia Ngạn càng nhanh, một tay đè chặt nàng trước gương trang điểm.
“Đừng nhúc nhích!” Cặp mắt đen nhánh của Thịnh Gia Ngạn như những vì sao rơi vào trong tầm mắt của Mạnh Thê Thê, hình như hắn rất ít khi vui thế này, đuôi mắt cong cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Chỉ một lát là xong thôi.”
…….
“Một lát là bao lâu chứ…” Mạnh Thê Thê bị Thịnh Gia Ngạn giữ chặt, càng ngày càng thấy tư thế của bọn họ hình như không ổn lắm nha. Liền khẽ giãy dụa: “Huynh để ta đứng lên đã nào.”
“Đừng nhúc nhích!” Một bàn tay của Thịnh Gia Ngạn đè lại vai nàng: “Còn động nữa là vẽ sai đấy!”
Mạnh Thê Thê không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn bị hắn đè, Thịnh Gia Ngạn lại tỉ mỉ cần thận, giúp Mạnh Thê Thê vẽ xong một bên, tự mình đánh giá một hồi, đột nhiên khóe môi trề ra một cái.
Mỗi lần hắn có biểu cảm này, chắc chắn là đang nén cười.
Mạnh Thê Thê thuộc lòng cái biểu cảm này của hắn là ý gì rồi, lập tức hỏi: “Sao rồi? Có phải là vẽ hỏng rồi không?”
“Không!” Thịnh Gia Ngạn lại bình tĩnh vẽ nốt bên còn lại cho nàng: “Ta thấy rất được.”
Mạnh Thê Thê được thả tự do, lập tức nhổm dậy soi gương, chết đứng.
Đây đâu phải là vẽ hỏng? Hai đầu lông mày dày rậm dọa người, còn nối liền lại với nhau.
Thịnh Gia Ngạn hắn cố ý mà!
“Vương gia!” Mạnh Thê Thê quay đầu phàn nàn: “Ta lại không lên núi đánh hổ, vẽ thế này làm gì?”
“Như thế này không đẹp à?” Giọng Thịnh Gia Ngạn rất là vô tội: “Mày rậm mắt to, trông rất là khỏe khoắn!”
Mạnh Thê Thê đang định cãi lại, khóe mắt đột nhiên quét thấy mấy cái đầu giấu sau cửa, nàng giật mình hét lên trốn vào sau lưng Thịnh Gia Ngạn.
Mấy người trốn sau cửa thấy mình bị Mạnh Thê Thê phát hiện, xấu hổ gãi đầu bước ra thành một hàng.
“Hai người… bận à?” Lâm chưởng quỹ cười gượng, trong tay còn cầm cái đùi gà. Sau lưng lão là Lâm Cảnh Hành, Lâm phu nhân, Mạc Xuân Phong, Hướng Đỉnh Thần, còn cả Tố Hòa nữa. Ngay từ đầu, mấy người họ chồng đầu lên nhau đứng sau cửa nhìn trộm, suýt nữa thì dọa cho Mạnh Thê Thê sợ bất tỉnh lần nữa.
Bọn họ tới lúc nào cũng không biết.
Vừa nãy, trong mắt Thịnh Gia Ngạn chỉ có Mạnh Thê Thê, không phát hiện có người đang đứng ngoài cửa, hiện giờ, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Mạc Xuân Phong hiểu rất rõ tính tình chủ nhân của mình, lập tức lấy lòng: “Bọn thuộc hạ không nhìn thấy gì cả. Chỉ là thấy công tử mãi chưa xuống, mới định lên gọi ngài xuống ăn cơm đã…”
“Đúng thế, đúng thế!” Hiếm khi thấy Hướng Đỉnh Thần phối hợp với Mạc Xuân Phong nhuần nhuyễn thế này.
Nhìn đi, khát vọng sống của hai người họ mãnh liệt nhường nào?
“Nhưng mà Mạnh tỷ tỷ ơi, vừa rồi Thịnh ca ca đè lên người tỷ, hai người đang làm gì thế?” Lâm Cảnh Hành vừa cắn bắp ngô trong tay vừa hiếu kì hỏi. Bởi vì nó cảm thấy tư thế của Mạnh Thê Thê và Thịnh Gia Ngạn rất giống cái “đồ” gì đó mà nó hay xem. Chỉ là hai người bọn họ đều mặc quần áo, nên Lâm Cảnh Hành mới cảm thấy rất kì quái.
Lâm phu nhân lập tức bịt miệng thằng con nhà mình, cười gượng hai tiếng: “Trẻ con không hiểu chuyện, Thịnh công tử bỏ quá cho nha!”
Tố Hòa thấy nguy cơ đã được giải, nàng ta vội vàng chạy lên nắm lấy tay Mạnh Thê Thê: “Cô mê man một ngày rồi, chắc là đói lắm, bên dưới đồ ăn vẫn còn nóng đó, chúng ta xuống ăn cơm đã rồi nói sau."
Tố Hòa không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói, Mạnh Thê Thê đúng là thấy đói thật, bèn gật đầu đồng ý.
Thịnh Gia Ngạn thấy thế mới thu lại bộ dạng sắp nổi giận kia, quay về bộ dạng “một mặt hàn băng, cự người ngàn dặm”.
Ngoài trừ Mạnh Thê Thê, những người còn lại bị ánh mắt của hắn dọa cho lạnh toát, ủ rũ vây quay Mạnh Thê Thê xuống lầu.
Trước khi Mạnh Thê Thê xuống lầu, còn không quên lấy khăn lau sạch cặp lông mày sâu róm kia đi.
Thịnh Gia Ngạn cũng theo bọn họ xuống lầu, mấy người vừa ngồi vào bàn, Lâm Cảnh Hành đã tranh thủ gắp đùi gà thả vào bát của Thịnh Gia Ngạn như lấy lòng: “Thịnh ca ca chăm sóc Mạnh tỷ tỷ một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, đùi gà này ăn ngon lắm.”
Mạnh Thê Thê đang nhai một con tôm nõn, má phùng lên nhìn về phía Thịnh Gia Ngạn, nhồm nhoàm hỏi: “Huynh vầy khao cũng ông văn cam?”