Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 77: Hang động thần kỳ



Dịch: Thanh Hoan

Phượng hoàng tỉnh lại ở một chỗ cực kì tối tăm và ẩm ướt, cả bộ lông run lên mấy lần, còn tức giận vỗ cánh phành phạch.

Lúc ấy đáng lẽ phải kéo hắc long vào cùng mới đúng, nếu không nàng cũng sẽ không sa cơ đến nỗi một mình rơi xuống vực sâu thế này.

Phượng hoàng lặng lẽ bò dậy, ngắm nhìn bốn phía, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng không biết ở đâu chiếu tới để quan sát cảnh vật xung quanh.

Hiện giờ, nàng hình như đang ở trong một hang động gì đó, trên vách hang có khắc đủ loại kinh văn chi cha chi chít.Nơi này không biết vẫn còn là đáy biển, hay đã là một chỗ nào khác rồi.

Phượng hoàng nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, bắt đầu lần sờ trong hang động tìm kiếm.

Trên mặt đất có rất nhiều xác cá tôm, đa số chỉ còn xương trắng, nhưng vẫn có rải rác những cái xác cá còn dính thịt trên xương, phượng hoàng nhìn thấy chúng càng thêm sợ hãi.

Có xác cá chưa ăn hết, điều này chỉ có thể chứng minh trong hang động này có vật sống.

Nàng loáng thoáng nghe thấy hình như có tiếng thứ gì đang di chuyển. Nhưng khi nàng cảnh giác nhìn về bốn phía, chỉ thấy cả hang động lờ mờ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt mà thôi.

Rốt cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì, nàng chỉ là một con gà con không chịu được dọa ma nha.

Phượng hoàng dần thả chậm bước chân, bước thấp bước cao lùi về phía tia sáng không chiếu tới, muốn tạm thời nhờ bóng tối che chở cho mình an toàn một chút.

Nhưng mà nàng vừa lui lại mấy bước, đột nhiên giẫm lên một vật thể mềm mại nào đó.

Muốn lùi nữa cũng không được, vì phao câu gà của nàng đã chạm đến một vật cứng nào đó.

Phượng hoàng run lẩy bầy nhấc cái chân gà của mình lên. Đúng là một món “đồ chơi” mềm mại lại có vảy, kích thước còn không nhỏ.

Đúng lúc này, vật cứng sau lưng phượng hoàng đột nhiên nhúc nhích, trận động đất rung bần bật quen thuộc kia lại ập tới.

Chung quanh đột lên dâng lên cuồng phong gào thét, phượng hoàng gắng sức bám lấy mặt đất mới giữ được mình không bị cuốn bay.

Đợi mãi, đến khi gió ngừng thổi, bên cạnh nàng đã có một con quái vật khổng lồ đứng thẳng, nó đang mở to hai con mắt màu vàng còn to hơn đầu người nhìn chằm chằm vào nàng. Phượng hoàng run rẩy cúi đầu, phát hiện chỗ mà cái móng vuốt gà của mình đang cố gắng bấu víu không phải là mặt đất, mà chính là mu bàn tay của con quái vật khổng lồ, có điều vảy trên mu bàn tay của nó dày như giáp sắt, còn phượng hoàng vừa khéo to bằng...cái móng vuốt của nó…

Mượn ánh sáng yếu ớt, phượng hoàng ngửa đầu thấy rõ vật sống bên cạnh này, lập tức kích hãi lui về sau mấy bước liền.

Bá Hạ!

Hoặc có thể gọi nó bằng một cái tên dễ nghe hơn một chút: “Bí Hí”

Bộ dạng giống con rùa, thích cõng vật nặng, thường xuyên cõng một cái bia đá.

Hồi xưa khi phượng hoàng còn lăn lộn thiên đình, không phải chưa từng gặp sinh vật này bao giờ. Có điều, Bá Hạ bình thường đều đại diện cho cát tường, trường tho, mười con Bá Hạ thì chín con đều hiền lành thân thiện, có thể nói chính là một người hiền lành chất phác, lấy giúp người làm vui. Nếu mười bá hạ có chín con tốt, vậy thì còn một con sẽ là…

Trong truyền thuyết, bá hạ thuở ban sơ thích cõng Tam Sơn Ngũ Ngạc đi khắp nơi gây sóng gió, quả thực không thể xem là một con rùa ngoan. Sau khi bị Đại Vũ thu phục, bọn chúng mới hoàn lương, còn cõng bia đá có khắc công tích của mình đi khắp nơi để kết thiện duyên (làm người tốt việc tốt). Còn loại bá hạ xuất hiện ở Man Hoang với bộ dạng như thế này thì chỉ sợ sẽ không phải người hiền lành rồi.

Phượng hoàng khó nhọc đọc lướt qua văn bia khắc trên tấm bia đá mà nó đang cõng, bá hạ bình thường thì trên bia đá sẽ khắc công tích cả đời mình, nhưng văn bia khắc trên lưng con bá hạ này hiển nhiên là kinh văn trấn ma trừ tà…

Nàng cố gắng đứng yên không nhúc nhích, nghĩ đến sự yên tĩnh của vùng biển này lúc mới đến, còn có xác tôm cá trong hang động. Con bá hạ này ăn thịt, phượng hoàng run rẩy.

Bá hạ nhìn con gà con đang run lẩy bẩy dưới ánh sáng mờ tỏ, một rùa một gà đối mặt hồi lâu, cuối cùng bá hạ mở miệng trước: “Mi là ai?”

Phượng hoàng lập tức ưỡn ngực kéo căng thân thể: “Ta là một con gà con của đế tôn Man Hoang…”

Dường như mình đã tiếp nhận sự thật mình là gà con mà không phải là phượng hoàng rồi nha…

“À…” Bá hạ chất phác lên tiếng, sau đó lại chất phác hoài nghi: “Ta nghe nói đế tôn Man Hoang là một con rồng cơ mà, vì sao lại đẻ ra một con gà?”

“Ta không phải do hắn đẻ ra! Chuyện này nói ra rất dài dòng, đừng hỏi nữa, hỏi nữa lại động vào chuyện thương tâm của ta.” Phượng hoàng thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ lùi về sau một tí, lại một tí.

“Ừ!” Bá hạ nhìn thân hình mập mạp của nàng, cảm thấy bụng rỗng tuếch, hình như lại đói rồi: “Vì sao mi lại tới đây?”

“Ta…” Nếu mình thành thật kể cho hắn biết mình theo hắc long đến đây điều tra chuyện thủy quan mất tích, liệu có bị hắn diệt khẩu không đây? “Ta tới tìm một người bạn của ta, hắn là thủy quan của nơi này, ai ngờ giẫm vào hố cái rớt xuống luôn. Với cả, mi đã gặp thủy quan nơi này bao giờ chưa?”

“Chưa gặp bao giờ!” Bá hạ không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Ta đã ở đây rất lâu, vẫn luôn chỉ có một mình ta!”

“Mi biết làm thế nào mới ra được ngoài không?” Hỏi xong phượng hoàng lại hối hận, nếu bá hạ đã biết ra ngoài kiểu gì thì chắc chắn hắn đã trốn lâu rồi, còn ngồi đây chém gió với nàng chắc.

Nhưng thật là ngoài ý muốn, bá hạ biết thật. Hắn ngẩng đầu nhìn cái lỗ nhỏ trên nóc huyệt động, chính là nơi mà tia sáng lọt vào: “Leo lên kia ra ngoài là được.”

Phượng hoàng ước lượng chiều cao của mình một chút, lại quay sang nhìn bá hạ. Bằng vào mình chắc chắn không thể đi lên, nhưng nếu có thể giẫm lên bia đá của bá hạ, có lẽ đủ cao để lên đấy.

Cơ mà…

Nàng nhìn thoáng qua bá hạ đã bắt đầu xỉa răng, khác với nhưng loài rùa bình thường, bá hạ có răng, mà đồng chí bá hạ trước mắt này có bộ hàm có vẻ còn rất sắc nữa là khác.

Chắc hắn không ngoan ngoãn cho mình cưỡi lên đâu nhỉ?

Nhưng phượng hoàng vẫn cho rằng đức tính tốt nhất của mình chính là bất khuất và anh dũng tiến lên. Bằng quá trình rèn luyện dưới dâm uy của hắc long nhiều ngày, nàng đã luyện ra bản lĩnh gặp nguy không sờn, cái khó ló cái khôn: “Trong thời gian ngắn ta cũng không ra được, hay là hai ta kết bạn tâm sự tí đi.”

Bá hạ nhìn lông vũ của phượng hoàng, đang nghĩ xem đám lông này phải nhổ kiểu gì, thấy thế thì trả lời: “Nghe cũng được đấy.”

“Ta có thể ngồi xuống không?”

“Xin cứ tự nhiên.” Bá hạ liếm liếm hàm răng, nhìn con gà con béo mọng trước mắt, cảm thấy nàng không có vảy, thật sự là hơi khó xử lý mà.

“Vì sao mi bị giam ở đây vậy?”

Bá hạ nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Ta ăn quá nhiều cá tôm, ăn đến nỗi cuối cùng Đông Hải Long Vương phải mượn lính tôm tướng cua từ Bắc Hải đến để bắt ta.

…. “Thế đúng là mi ăn nhiều thật đấy!”

“Không nhiều, ta ăn như thế mà vẫn đói lắm.” Bá hạ nuốt nuốt nước miếng: “Hiện giờ ta cũng vẫn rất đói, đã lâu lắm rồi chưa ăn uống gì. Chẳng hiểu sao dạo này ngay cả cá cũng không thấy một con.”

Phượng hoàng thấy cặp mắt vàng đồng của hắn nhìn về phía mình, trái tim căng thẳng: “Cũng… có thể là vì không có thủy quan đấy. Thủy vực mà không có người quản hạt sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng mà mi yên tâm đi, lần này ta đến đây chính là để tìm thủy quan, nếu như tìm được rồi, mi lại có đồ ăn ngay.”

Chỉ cần thủy quan còn sống chứ chưa bị mi ăn hết…

“Thế à? Vậy thì trăm sự nhờ mi!” Bá hạ bắt đầu lần sờ tìm kiếm, làm cho mặt đất xung quanh cũng run rẩy theo, hắn lật từ trong đống xác cá tôm ra mấy con cá chết: “Đây là chút lương thực tồn kho cuối cùng của ta, mi muốn ăn không?”

Một mùi tanh hôi đập thẳng vào mặt, hai cánh phượng hoàng run lên: “Không cần, ta không đói lắm.”

Bá hạ nghe xong lập tức ném vào trong miệng của mình, đến khi chỉ còn lại một con cá cuối cùng, bụng phượng hoàng đột nhiên kêu một tiếng: “rột rột”. Bá hạ nhìn nàng, cuối cùng tỏ vẻ nhịn đau cắt thịt đẩy con cá ấy đến trước mặt nàng: “Mi ăn đi, mặc dù ta vẫn còn rất đói, nhưng ta muốn có người nói chuyện với ta, mi không thể chết đói được.”

Phượng hoàng nhìn con cá chết trên mặt đất, nhăn nhó đáp: “Như thế làm sao được, mi còn chưa ăn no mà…”

Những thứ này còn được móc từ dưới nách hắn ra đó. Quan trọng nhất là mi còn dám để một con gà như ta ăn cá à?

“Không sao, mi ăn đi, ta nhìn mi ăn.” Bá hạ nhìn phượng hoàng chăm chú, đứng ngay trước mặt hắn, phượng hoàng đúng là không dám cự tuyệt thật. Chẳng may chọc giận con quái vật khổng lồ này, chẳng phải sẽ bị ăn nuốt sống luôn sao???

Phượng hoàng nhắm mắt quyết tâm, cúi đầu nhanh chóng mổ mấy miếng thịt vào miệng. Mùi tanh hôi xộc thẳng lên đỉnh đầu, nàng cảm thấy mình sắp thăng thiên luôn rồi. Nhưng không thể không nói, ngoại trừ tanh hôi chút, thịt cá vẫn còn rất béo, phượng hoàng nuốt mấy miếng, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của bá hạ ăn hết một mặt của con cá, rốt cục không ăn nổi nữa, vị giác đã bị mùi thối hun đến mất luôn cảm giác rồi.

Hắc long ơi là hắc long, đến tột cùng anh đang ở chỗ nào! Anh có biết không gà con của anh đang phải chịu nhục, phải ăn cá sống đây này!

Phượng hoàng âm thầm thút thít trong lòng, ngược lại bá hạ rất bất mãn, thấy nàng còn chưa ăn hết, lẩm bẩm một câu: “Lãng phí!” Sau đó lưỡi hắn quét qua một cái, nuốt luôn nửa miếng cá còn lại vào miệng, còn chưa thỏa mãn chẹp chẹp miệng nữa.

Có lẽ trải qua tình nghĩa có hang cùng bị nhốt, có cá cùng chia, làm một rùa một gà tạm thời tin tưởng lẫn nhau, phượng hoàng cũng kiệt sức tựa vào mai rùa của bá hạ.

Nàng buồn ngủ, nhìn lỗ nhỏ xíu cao tít trên đỉnh đầu kia, lẩm bà lẩm bẩm: “Lúc nào ta mới ra được ngoài chứ?”

“Ra ngoài à?” Bá hạ cũng bối rối, đáp khô khốc: “Câu Trần Đại Đế nói chỉ cần chờ đến ngày nào Man Hoang không còn kết giới nữa, thì ngày đó chính là ngày ta ra ngoài. Thế nhưng làm gì có ngày đó chứ, kết giới được hình thành từ khi hỗn độn sơ khai mà. Nếu mi có cơ hội ra ngoài, nhớ gửi lại đây ít cá nhé.”

“Được….”

Khi phượng hoàng mơ mơ màng màng muốn ngủ mất thì lại nghe bá hạ hô một tiếng: “Mi còn tỉnh không đấy?”

“Không...” Phượng hoàng uể oải đáp.

“Ô, thế thì mi ngủ tiếp đi. Ta cũng không có gì dặn dò cả, chỉ muốn nói là ta thích ăn loại cá không có gai, nhớ gửi mấy loại cá như thế đến nhé.”

Giọng bá hạ hình như càng ngày càng xa, phượng hoàng dứt khoát nhắm mắt ngủ thẳng cẳng.

Áo lót mà xà tinh làm cho nàng, phượng hoàng cởi ra đắp một nửa, một nửa chia cho một ngón chân của bá hạ.

Trong mộng, hồ ly tỷ tỷ đã mấy ngày chưa xuất hiện kia lại tới.

“Phượng hoàng nhỏ, cô ở đâu?” Hồ ly tỷ tỷ lo lắng đầy mặt, thân hình uyển chuyển của nàng ta đứng trong bóng tối, dường như hơi tỏa sáng lên, chỉ nghe nàng ta không ngừng gọi: “Phượng hoàng nhỏ, phượng hoàng nhỏ…”

Phượng hoàng mắt nhắm mắt mở nhìn về phía nàng ta: “Hồ ly tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây? À, linh thức của tỷ có thể phân tán đi các nơi, không trách được lại có thể tìm đến muội. Hiện giờ muội cũng không biết mình đang ở đâu nữa, bên cạnh muội có một con bá hạ, hôm nay muội còn ăn cá, chỗ này rất tối…”

Nàng cứ líu ra líu ríu, không biết mình đang nói cái gì, hồ ly Tây Sơn càng nghe càng lo lắng, nàng ta còn chưa kịp hỏi lại thì ý thức đã bị cưỡng chế gạt ra khỏi mộng cảnh của phượng hoàng.

Bá hạ lay tỉnh phượng hoàng: “Mi còn sống không đấy hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.