Phù. cuối cùng cũng dịch xong Đông Cung Chi Chủ, có thời gian mò đến truyện này...
Thương bạn bá hạ ghê.
Let me photograph you in this light, in case it is the last time that we might be exactly like we were before we realise...
***
Phượng hoàng chớp chớp cặp mắt kèm nhèm lẩm bẩm: “Ta đang ở đâu đây?”
“Nhà ta.” Bá hạ đáp, hắn ngửi ngửi phượng hoàng, xác nhận nàng vẫn còn sống thì khẽ thở ra: “Vừa nãy mi ngủ còn ngáy như sấm, sau đột nhiên lại không có động tĩnh gì, ta còn tưởng mi tự nín mà ngạt thở chết luôn rồi cơ.”
“Làm phiền mi rồi, thật ngại quá.” Phượng hoàng lại mặc cái áo gi-lê nhỏ màu đỏ vào.
“Không sao.” Bá hạ trông có vẻ ưu thương: “Mi chỉ có thể ở cùng ta một hồi, sau này ta lại là một con rùa cô đơn.”
Phượng hoàng rỉa rỉa bộ lông vũ, trấn an nó: “Ta còn chưa biết bao giờ mới ra được ngoài đâu, mi đừng vội buồn. Không biết chừng…” Phượng hoàng ngửa đầu nhìn lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, khuôn mặt con gà cũng lộ ra vẻ sầu bi nhàn nhạt: “Không biết chừng, cả đời này hai ta đều không ra được.”
Còn lâu nhé! Hắc long, anh phải mau tới đấy! Phượng hoàng gào thét trong lòng. Đương nhiên, nàng vẫn đang chờ hắc long tới cứu mình, nói mấy câu kia cũng chỉ là phối hợp diễn với bá hạ tạo ra để bầu không khí ưu thương thôi. Miễn cho bá hạ bực mình giữ chặt nàng ở đây vĩnh viên.
Bá hạ nhìn nàng đầy vẻ thương hại: “Tuổi thọ của mi không còn bao lâu.”
“Ừ!” Phượng hoàng thuận miệng liên tiếng, sau đó lại nhảy dựng lên: “Gì cơ?”
“Lúc mi ngủ, ta định kéo dài tuổi thọ mi thành vô hạn, nhưng lại thất bại. Theo lẽ thường mà nói, ta thất bại chỉ có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bản thân số mệnh của mi đã định sẵn, không cho phép lại nối mệnh thêm nữa, còn có một nguyên nhân nữa…” Bá hạ nghiêm túc đối diện với cặp mắt nhỏ của phượng hoàng: “Còn có một nguyên nhân nữa đó là ta ngủ lâu quá, hồ đồ đọc sai thần chú. Cho nên ta vừa rồi lại đọc thêm một lần nữa, vẫn thật bại. Tổng hợp lại thì thấy chính là mạng mi chẳng còn bao lâu, không phải lỗi ở ta.”
Phượng hoàng quả thực hoài nghi tai mình có vấn đề. Đúng là bá hạ có pháp lực giúp người ta kéo dài tuổi thọ, không sai. Dù sao bá hạ chính là đại biểu cho trường thọ và cát tường. Nhưng nếu như ngay cả nó cũng nói mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy, vậy chẳng phải mình sắp chết rồi sao?
“Mi… Mi không tính sai đấy chứ? Bây giờ trên người mi còn phải cõng kinh văn phong tà, có thể vận dụng pháp lực à?” Phượng hoàng vẫn còn cố níu chặt một cọng cỏ cứu mệnh cuối cùng.
“Giúp người tăng tuổi thọ lại không phải việc xấu, sao không thể dùng pháp lực chứ?”
Nó nói có lý cực kì, phượng hoàng không còn cách nào phản bác nữa rồi. Lúc này nàng mới thực sự ngồi thụp xuống đau đớn than thở: “Ta còn chưa ra ngoài đã phải chết rồi sao? Không được đâu, ta còn chưa từ biệt hắc long mà…”
Kể từ đó, nàng cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa, nhất định phải nhanh chóng trèo ra khỏi đây mới được. Hắc long có linh lực thông thiên, chắc chắn sẽ có thể giải quyết chuyện này giúp nàng một cách dễ dàng.
“Bá hạ à.” Phượng hoàng nhìn chằm chằm tấm bia đá cao cao sừng sững trên lưng bá hạ: “Hay để ta giúp mi gãi lưng cái nhé? Mi ở đây một mình mãi, cho tới giờ chưa được hưởng thụ cảm giác này đúng không? Kỹ thuật gãi lưng của ta ỏ Man Hoang này mà nhận thứ nhất thì không ai dám nhận thứ hai đâu. Ngay cả đế tôn cũng thích đó. Nếu mi không thử một lần, nhất định sẽ tiếc hận suốt đời, dù sao hai ta gặp nhau cũng là duyên phận, nếu ta đã chẳng thọ được bao lâu nữa, vậy thì để ta giúp bạn tốt chút việc nhỏ chẳng đáng kể gì này đi.”
Bá hạ nghe xong, lập tức đồng ý, còn không quên cảm kích đến nước mắt giàn dụa: “Không nỡ từ biệt mi đâu, cũng không nỡ bỏ chỗ cá béo mà mi đã từng hứa cho ta. Mi lên đây đi, giúp ta gãi một hồi lâu vào!”
Phượng hoàng vội vàng bò lên mai rùa của nó, còn không quên thuận miệng chém gió: “Long quy không dễ rơi lệ, đừng dùng giọng sầu não như thế để nói chuyện ly biệt mà, biết đâu ngày sau ta còn có thể dùng dáng vẻ khác gặp lại mi thì sao?”
Nàng đá mấy cây rong rêu dán trên mai rùa của bá hạ xuống, mấy lần đạp lên mấy mảng rêu xanh mượt trượt lên trượt xuống, cứ ngã rồi lại bò dậy mấy lượt làm nàng hoa mắt ù tai.
“Bá hạ, mi có thể đứng ra chỗ có tia sáng chiếu vào kia không? Ta không nhìn rõ, cứ ngã mãi thôi.”
“Ờ!” Bá hạ ngơ ngác lên tiếng, nó khựng lại một lát rồi nói: “Được nha, cơ mà mi phải cố kiếm cái gì bám chặt vào, đợi lát nữa có khả năng động tĩnh sẽ lớn phết đấy!”
“Được!” Phượng hoàng còn tưởng rằng thân hình nó khổng lồ, đứng lên chắc chắn sẽ gây ra một trận chấn động. Phượng hoàng còn nghĩ bá hạ chắc là đang khinh thường mình đây. Nàng bám vào lưng bá hạ, bảo nó: “Được rồi, mi đứng lên đi.”
Bá hạ lấy hết dũng khí ra chậm rãi đứng dậy, bước từng bước một về phía có ánh sáng. Mỗi một bước đi của nó đều khiến phượng hoàng cảm thấy mặt đất bốn xung quanh đang rung động, ngay khi bá hạ vừa đi đến dưới cột sáng, phượng hoàng lại nghe thấy một tiếng sấm.
Chưa đợi nàng kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì kinh văn trên vách đá bốn xung quanh đột nhiên phát sáng lên, mấy tràng tiếng sấm vang vọng, cuồng phong gào thét, nhưng tia sét không biết ở đâu ra đột ngột bổ xuống người bá hạ, liên tục không ngừng nghỉ.
Phượng hoàng giật mình, ngã lăn lông lốc xuống khỏi mai rùa, trận cuồng phong quét nàng sang một bên, gáy đập mạnh vào vách đá.
Bá hạ kêu rên đầy thống khổ, nhưng nó vẫn cố gắng cầm cự, kinh văn trên tấm bia đá nằm trên lưng nó và kinh văn trên vách đá kết nối với nhau, từng tia sét đánh xuống làm mai rùa của bá hạ cũng xuất hiện vài vết nứt.
Phượng hoàng không kịp để ý đến cảm giác đau đớn sau gáy, nàng giật mình hô to: “Bá hạ, lui ra ngoài! Mau, lui ra đi!”
Đúng lúc đó, trên mặt vùng biển xa xôi trên đầu bọn họ, cũng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, tiếng sấm và tia sét đan xen nhau vang vọng, sáng lòa cả đường chân trời. Trên xe quỷ bồng bềnh giữa không trung, hắc long vịn lấy cửa khoang xe, cặp mắt cất giấu băng tuyết nhìn chăm chú về phía vòng xoáy.
Hoa yêu đứng sau lưng hắn chỉ tay bảo: “Đế tôn, chắc chắn là ở ngay dưới kia.”
Rốt cuộc bá hạ cũng không nhịn được nữa, liên tiếp lùi về mấy bước, ngã sập xuống đất tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa. Vì khoảng cách rất gần nên phượng hoàng cũng nhìn thấy rõ vết thương trên người nó sâu hoắm đến mức giật mình. Quả nhiên, khi nó lui vào trong bóng tối, kinh văn cũng tắt sáng, tia sét và tiếng sấm cũng biết mất ngay.
Phượng hoàng bò qua cố gắng dùng cái cánh gà đẩy mí mắt nặng nề của nó lên: “Bá hạ, mi thế nào rồi, không sao chứ?”
Bá hạ lên tiếng, giọng vô cùng suy yếu: “Không sao…” Cặp mắt to lớn màu đồng thau của nó khép hờ, có vẻ suy yếu cực kì: “Ta vẫn luôn bị nó đánh, quen rồi. Mi đừng sợ, ta không chết được đâu.”
Phượng hoàng chạy tới nhìn vết thương của nó, từng vết thương do sét đánh đều sâu đến mức thấy được cả xương cốt, có thể đánh nứt cả mai rùa chắc chắn nhường ấy là đủ thấy đó là pháp thuật phong tà mạnh mẽ cỡ nào.
“Có thể giúp ta một chuyện không?” Bá hạ hỏi: “Trong góc tường bên kia có một ít cây rong, đắp lên giúp ta đi, sẽ không quá đau nữa.”
Phượng hoàng vội vàng lấy cây rong trong một góc hẻo lánh của hang động ra nhét vào trong vết thương của nó. Cùng lúc đó, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy đủ loại vết thương to nhỏ khác nhau. Những cái lỗ bị sét đánh ra kia, có những chỗ còn chưa kịp khép lại, có những chỗ bị nhét lung tung mấy cọng rong. Vết thương do pháp thuật phong ta tạo thành chưa chắc đã liền lại được. Mỗi lần bá hạ động đậy, không biết sẽ đau đến bao nhiêu lần.
Phượng hoàng run rẩy mà cận thận nhét rong vào vết thương: “Thần sao mà vô tình, lại bày ra trận pháp lợi hại như vậy chứ? Đây đâu phải là muốn nhốt mi, rõ ràng là muốn mi chờ chết ở đây mà!”
“Không sao…” Bá hạ còn trấn an ngược lại nàng: “Hiện giờ có mi đã rất may rồi, có người giúp ta đắp rong, nếu không một mình ta phải duỗi đến sau lưng khó lắm.”
Phượng hoàng cực kỳ áy náy và tự trách: “Mỗi lần mi muốn tới gần lối ra sẽ lại bị như vậy à?”
“Ừ…” Bá hạ lên tiếng, nó chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy cực kì mỏi mệt: “Lối ra trông rất đẹp, trên kia thỉnh thoảng còn có những con cá con sặc sỡ nhiều màu sắc, đôi khi còn có cá lớn, lúc bọn nó nhìn ta, ta cũng muốn nhìn bọn nó. Mỗi khi ta bị sét đánh, mặc dù đau đến không muốn sống tiếp nữa nhưng những con cá con cá lớn kia sẽ rơi xuống từ cái lối ra đó. Về sau, khi nào đói bụng ta mới chạy ra đó..."
Hốc mắt phượng hoàng chua xót. Rốt cuộc bá hạ đã phạm phải sai lầm gì mà phải chịu loại cực hình như vậy? Nếu như đói bụng mà phải bị đánh mới được ăn cơm, đây là đạo lý gì nha?
“Gà con này…” Bá hạ suy yếu kêu một tiếng: “Ta hơi buồn ngủ, mi có thể trông ta một lúc không?”
“Được, mi yên tâm đi!” Phượng hoàng cởi áo ra đắp lên chỗ bị thương của nó.
Cái áo gi lê đỏ nhỏ xinh ngay cả một vết sẹo dọa người kia cũng không che hết được, phượng hoàng ngẩn người nhìn chằm chằm vào đó, bá hạ cũng đã chìm vào hôn mê, ngủ thiếp đi rồi.
Trong điện Tử Kim của đế tôn đại nhân, cụ ông Huyền Vũ đang gõ quải trượng xuống nền nhà rầm rầm.
“Đế tôn! Ta sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này!” Lão tức giận đến mặt đỏ tía tai: “Con bá hạ kia là do thiên đình phong ấn nhốt ở chỗ đó, ngài mà muốn cố tình giải thoát cho nó, đó là nghịch thiên cải mệnh. Đại kế của chúng ta đã sắp hoàn thành ngay trước mắt rồi, ngài không thể gây ra động tĩnh lớn làm thần trời chú ý như thế được!”
“Các ngươi đều nghĩ như thế à?” Trong giọng nói lạnh băng của hắc long đè nén lửa giận như sấm sét.
Khổng tước tinh và rắn yêu liếc nhau, hai người vừa mấp máy môi thì ánh mắt uy hiếp của cụ ông Huyền Vũ đã quét tới, hai người bọn nó không thể không cúi đầu ngậm miệng.
Duy chỉ có hoa yêu đứng dậy: “Đế tôn, nếu không ra biển phá kết giới thì còn gà kia… à, gà cô nương tuyệt đối sẽ không có cơ hội thoát ra, cho dù ngài có quyết định như thế nào, tất cả mọi người ở Man Hoang cũng thề sẽ trung thành với ngài, không rời không bỏ. Nếu như khiến cho thần trời bất mãn, buộc phải có một trận chiến, vậy thì tộc hoa yêu chúng em cũng sẽ chiến đấu cùng đế tôn ngài, dẫu máu chảy đầu rơi cũng tuyệt đối không lùi bước!”
Lời của nàng ta vừa dứt, đã được cả đám người vừa trầm mặc lúc nãy hô hào hưởng ứng.
Hắc long suy nghĩ một hồi, chậm rãi đứng dậy nặng nề bảo: “Một nén nhang sau, theo ta đi thủy vực phá bỏ phong ấn của bá hạ, nếu như thần trời nổi giận, ta sẽ gánh chịu thay các ngươi!”
Cả đám cùng hô to câu: “Đế tôn thiên tuê!” duy chỉ có cụ ông Huyền Vũ là tức đến mức quăng cả quải trượng: “Đế tôn! Ngài đây là muốn bỏ mặc không thèm để ý đến ngàn vạn sinh linh của Man Hoang sao? Trò đùa như vậy, sao có thể đồng lòng mưu đồ thiên hạ?”
Dứt lời, lão nhắm mắt lại, đột nhiên lao tới cột trụ của điện Tử Kim, đụng đầu vào đó, sau đó mềm oặt ngã xuống.
Rắn yêu vội vàng chạy lại kiểm tra, ngạc nhiên báo lại: “Đế tôn yên tâm, cụ ông không có việc gì, trước khi đầu đụng phải cột lão đã rút đầu vào mai rồi, chắc là tức quá hôn mê bất tỉnh thôi.”
Cụ ông Huyền Vũ đương nhiên không thể nào đâm đầu tự sát thật, chẳng qua định dùng cách này để khuyên đế tôn thu tay thôi.
Nhưng mà lão đã đánh giá thấp quyết tâm của hắc long.
“Đưa Huyền Vũ về chăm sóc cho thật tốt!” Giọng nói lạnh băng của hắc long vang lên, áo báo khẽ vung lên, hắn đã bước ra khỏi điện Tử Kim rồi, đi theo phía sau là các thủ lĩnh của ngàn vạn sinh linh Man Hoang.
Hồ ly tinh bị nhốt trong sân phát hiện ra động tĩnh trùng trùng điệp điệp, biết đế tôn đang chạy về hải vực cứu người rồi. Trong lòng nàng cũng thoáng thở ra, mấy ngày nàng liều chết dùng linh lực báo mộng cho hắc long, cuối cùng cũng báo được cho hắn biết tiểu phượng hoàng hiện giờ đang ở đâu.