Ngày thứ năm ở lại đoàn thương nhân, nàng với Liễu Hy Nguyệt lúc này đã vô cùng thân thiết, tuy rằng không thể chuyện nào cũng nói được với nhau, nhưng nhìn chung cả hai đã trên mức bằng hữu bình thường.
Những khi rảnh rỗi, Liễu Hy Nguyệt đều đến chỗ xe ngựa của nàng, cùng nàng tâm tình trò chuyện.
Y nói rất nhiều thứ, về những kỳ hoa dị thảo mà hai người bắt gặp bên đường, những câu chuyện ngây ngô lúc còn nhỏ, thậm chí là mối tình thuở thiếu thời của y.
Nàng lắng nghe một cách say đắm, chẳng màng y đang kể đến điều gì, dường như chỉ cần được nghe giọng nói của y, nàng đều có một cảm giác thật yên bình, dễ chịu.
Phụ thân của Liễu Hy Nguyệt, Liễu Vân Khuyết còn tặng nàng một thanh chủy thủ màu đỏ được làm vô cùng tinh xảo, có tên Lãnh Nguyệt.
Nàng vui vẻ nhận lấy, bởi nàng thích cái tên của thanh chủy thủ, Ngọc Minh và Lãnh Nguyệt, đi đôi với nhau rất hợp.
Đêm nay Hy Nguyệt nán lại trong xe ngựa của nàng rất lâu, từ lúc mặt trời đứng bóng cho đến khi trăng thượng huyền (*) lên cao quá đầu, lấp lánh ánh sáng đẹp như những viên dạ minh châu giữa vùng tối bất tận của núi rừng.
(*) Trăng thượng huyền: Trăng vào 10 ngày đầu tiên của tháng.
Người hầu của Liễu Hy Nguyệt vén tấm rèm che, thò đầu vào, nói:
“Thiếu gia, sắc trời đã muộn, người nên về xe ngựa nghỉ ngơi, tránh thức đêm nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Liễu Hy Nguyệt mở cửa sổ xe ngựa, nhìn ra ngoài, cười một tiếng:
“Thật không ngờ rằng bây giờ đã đến buổi đêm rồi.”
Nói đoạn, Hy Nguyệt đứng dậy, nói với nàng đang ngồi đối diện:
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai mong rằng lại được làm phiền nàng tiếp.”
Nàng che miệng cười, đứng dậy tiễn y.
“Bệnh của huynh còn chưa khỏi, sao đã ham chơi như thế rồi, mai không cho huynh đến đây nữa.”
“Nàng không cho ta đến, ta sẽ bệnh tiếp cho nàng xem.”
Nàng bật cười, nhún người một cái rồi nói:
“Liễu công tử xin hãy tự trọng, tiểu nữ còn chưa xuất giá, chẳng thể ngày nào cũng tiếp đón công tử được.”
Cả hai cùng mỉm cười nhìn nhau, dường như quãng thời gian vui vẻ vừa rồi khiến hai người chẳng nỡ phải chia cách.
“Được rồi, ta không làm phiền nàng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ dắt nàng đi hái hoa Mao Lương.”
Nàng gật đầu, tiễn y ra đến tận ngoài xe ngựa, sau đó mới lưu luyến bước vào bên trong.
Chăn ấm nệm êm khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng cảnh đẹp đẽ, nàng trông thấy một Liễu Hy Nguyệt với sắc mặt hồng hào, dường như vẻ nhợt nhạt thường ngày đã mất đi, giờ đây y là một người khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Y đứng trước mặt nàng, đưa bàn tay đón lấy tay nàng.
“Nào, ta dắt nàng cùng đi hái Mao Lương!”
“Ở đây có rất nhiều loài hoa đẹp không kém, tại sao huynh lại muốn hái Mao Lương?”
Nghe thấy nàng hỏi, y đưa tay vuốt mũi nàng, dịu dàng nói:
“Sao nàng lại mau quên như vậy, không phải ta đã từng nói với nàng Mao Lương tượng trưng cho điều gì sao?”
Thấy nàng vẫn ngơ ngác không hiểu, y ôm nàng vào lòng, thủ thỉ:
“Mao Lương tượng trưng cho tình yêu, cho hạnh phúc của hai ta, nàng không được quên lần nữa đâu đấy.”
Tình yêu, hạnh phúc.
Liễu Hy Nguyệt yêu nàng, dù cả hai chỉ mới quen nhau được vài ngày ngắn ngủi, nhưng y đã nói ra điều đó, dù là trong giấc mơ, nhưng y thực sự đã nói rằng y yêu nàng.
Mao Lương, Mao Lương, tình yêu, hạnh phúc, của nàng và Hy Nguyệt, của Hy Nguyệt và nàng?
Ngày trước cũng từng có một người nói yêu nàng, sẽ dùng cả cuộc đời để chăm sóc, đem đến cho nàng hạnh phúc, đó là Thập Thất.
Khi ấy nghe được những lời này, nàng chẳng có chút rung động, chỉ cảm thấy thương thay cho mối tình si của y, cảm thấy y với nàng thật giống nhau, đồng bệnh tương liên.
Nhưng nay nghe được những lời đường mật đó, sao ngực trái nàng cứ đập liên hồi, người như nóng ran lên, nàng biết nàng đã bị lay động rồi.
Nàng yêu cái dáng vẻ dịu dàng, phong nhã của Hy Nguyệt, yêu những câu từ êm ái mà y rót vào tai nàng, khiến nàng cứ bồn chồn mãi chẳng thể yên lòng.
Song, mộng cảnh đẹp đẽ lúc nào cũng ngắn ngủi đến đáng sợ.
Bằng vào thần hồn của cao thủ Thiên Cảnh, nàng phát hiện ra có một bóng người mờ ám đang tiến lại gần xe ngựa của Hy Nguyệt.
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nàng lật chăn, cầm lên Ngọc Minh kiếm, chạy đến chỗ Hy Nguyệt.
Bóng đen kia đã giết hết những người đứng canh bên ngoài xe ngựa của y, không gây ra chút tiếng động nào.
Đôi chân nàng lại càng khẩn trương, thích khách đi vào trong xe ngựa, kiếm quang sáng lóa, kề lên cổ Hy Nguyệt.
Ngay lúc thích khách vận sức, hòng cắt lấy cổ y, nàng phi người vào trong, chém một đường sát phạt.
Thích khách bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đỡ lấy một kiếm chí mạng của nàng.
Dù rằng đỡ được kiếm đó, nhưng kình lực từ đòn của nàng khiến thích khách bay thẳng vào hông xe, miệng nôn ra ngụm máu tươi.
Khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng kề kiếm vào cổ thích khách, tức giận nói:
“Nói mau, là ai sai ngươi đến giết Hy Nguyệt?”
Thích khách chẳng thèm trả lời câu hỏi của nàng, qua lớp mũ trùm đen, nàng cảm nhận được con mắt y đang chế giễu nhìn nàng.
“Ngây thơ, ngươi quá mức ngây thơ rồi!”
Nói đoạn, thích khách cười vang lên một tiếng, sau đó dốc vào miệng một viên thuốc.
Nàng chưa kịp hiểu hành động của y, đã thấy cả người thích khách run rẩy, quằn quại một hồi, lớp y phục đen của thích khách xẹp xuống, cơ thể cứ thế tan dần ra, bốc hơi ngùn ngụt.
Cảnh tượng này khiến nàng bỗng chốc buồn nôn, vội đưa tay lên che miệng.
Xoay đầu về phía Hy Nguyệt, toan chạy đến chỗ y nằm, bất chợt trước mắt nàng lóe lên một luồng sáng.
Một mũi tên cắm thẳng vào bả vai nàng, khiến nàng ngã khuỵu xuống.
“Có thích khách, bảo hộ thiếu gia, bảo hộ thiếu gia!”
Xe ngựa tối om bỗng chốc bừng sáng.
Từng ngọn đuốc nồng đượm soi tỏ bộ dáng của nàng lúc này.
Tay phải cầm kiếm, vai trái trúng một mũi tên, máu chảy ròng ròng nhỏ từng giọt xuống sàn xe ngựa.
Đáng chú ý hơn cả, là nàng đang ở ngay cạnh Hy Nguyệt.
“Không ngờ thích khách lại là ngươi!”
Tiếng một người vừa nói, đám người còn lại cũng hùa theo.
“Thích khách là cô ta sao? Không phải thiếu gia cùng cô ta rất thân thiết sao?”
“Ai biết được, có lẽ ngay từ đầu là cô ta tiếp cận thiếu gia cũng không chừng.”
“Hừ, loại nữ nhân vô liêm sỉ, ỷ mình có một chút nhan sắc liền đến mê hoặc thiếu gia, sau đó ra tay sát hại.
Loại đàn bà lòng lang dạ sói này quyết không thể giữ lại, mọi người, cùng xông lên thay thiếu gia thanh lý môn hộ!”
Một lời vừa dứt, đám người vây quanh xe ngựa nhất tề xông lên, tiếng hò hét vang dội, dường như là thực sự muốn lấy mạng nàng.
Nàng gắng gượng chống kiếm xuống đất, vai trái lúc này vừa đau vừa lạnh khiến đầu óc nàng chẳng thể tỉnh táo được nữa.
Ngay lúc chiếc rìu chém tới người nàng, một tiếng thét dữ dội vang đến:
“Dừng tay!”
Đám người nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhất thời lùi lại.
Liễu Vân Khuyết, ông ta đến để cứu nàng sao, hay sau khi nghe được mọi chuyện sẽ lệnh cho đám người này khiến nàng chết còn thảm hơn?
Nàng nhìn vào nơi tên thích khách lúc nãy nằm xuống, y phục lẫn kiếm của hắn đều đã không cánh mà bay.
Nàng nở một nụ cười mỉa mai, hóa ra đó là lý do hắn bảo nàng ngây thơ.
Người chết không có đối chứng, chỉ còn mỗi nàng sẽ thay hắn gánh lấy toàn bộ tội nghiệt đêm nay, quả thật nàng đã quá ngây thơ rồi.
Cầm chặt Ngọc Minh kiếm, nàng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là Liễu Vân Khuyết không đứng về phía nàng.
Liễu Vân Khuyết tiến đến, nhìn nàng bằng ánh mắt trấn an, sau đó đi tới bên cạnh Liễu Hy Nguyệt lúc này vẫn đang say giấc nồng.
Ông ta bắt mạch cho Hy Nguyệt, cau mày nói:
“Là thuốc mê.”
Một lời vừa nói ra, đám người bên ngoài bỗng chốc rộ lên những tiếng xì xào.
“Chư vị, võ công Thanh Uyển cô nương vốn cao cường, nếu như thực sự có sát tâm với Nguyệt Nhi, chẳng cần thiết phải dùng đến thuốc mê làm gì.”
“Đại nhân nói vậy cũng không phải, dù võ công có cao cường đến mấy, nhưng thích khách trước nay làm việc vô cùng cẩn thận, đều là không chết không thôi.
Cô ta chuốc thiếu gia thuốc mê có lẽ để hành sự thêm phần nắm chắc.”
Tiếng một nữ nhân nào đó lanh lảnh vang lên:
“Chưa biết chừng mấy ngày nay ở chung với thiếu gia, cô ta cũng có chút động lòng, muốn thiếu gia ra đi nhẹ nhàng nhất có thể thì sao? Nữ nhân mà, tâm tư khó đoán lắm…”
“Ăn nói hồ đồ, Cơ Dung nàng câm miệng lại cho ta!”
Liễu Vân Khuyết tím tái mặt mày quát nữ nhân tên Cơ Dung kia, sau đó thương xót nhìn vào vết thương trên vai nàng.
“Là thích khách hay không, cần phải điều tra rõ ràng.
Tốt xấu gì Thanh Uyển cô nương cũng là ân nhân của Liễu gia, không thể cứ như vậy mà mặc nhận Thanh Uyển cô nương là thích khách được.”
“Đại nhân, chúng ta tận mắt nhìn thấy cô ta đang chuẩn bị ra tay với thiếu gia, đại nhân không thể vì chút ơn nghĩa cỏn con đó mà để lại hậu họa sau này.”
“Ngươi nói sao, Thanh Uyển cô nương cứu ta và các ngươi thoát khỏi đám sơn tặc, còn dụng tâm dùng Bồng Lai đan nhặt được mạng của Nguyệt Nhi về, vậy mà ngươi dám nói đó là chút ơn nghĩa cỏn con!”
Liễu Vân Khuyết mặt không còn chút huyết sắc, chắn trước người nàng, chửi bới cái tên vừa nói ra những lời bảo thủ kia.
Chẳng ngờ hắn không yếu thế, cười một tiếng, dõng dạc nói:
“Đại nhân, người không thấy những việc này đều quá mức trùng hợp sao? Đoàn chúng ta vừa gặp sơn tặc thì cô ta xuất hiện, sau đó đêm hôm ấy thuốc của thiếu gia bị tiêu hủy, lại vừa hay trong người cô ta có một thứ quý giá như Bồng Lai đan.
Có lẽ mọi người không biết, Bồng Lai đan là một trong những viên đan quý giá nhất của núi Côn Luân, ngay cả trong hoàng cung cũng chỉ có được một viên, vậy mà cô ta không chút nghĩ ngợi, để cho người mới quen biết được một ngày dùng viên đan đó.”
Nữ nhân Cơ Dung kia cũng không chịu để miệng mình thua kém, đổ thêm dầu vào lửa.
“Nếu không phải có mục đích khác, làm sao lại chịu tốn công tốn sức vì thiếu gia nhà chúng ta như vậy được, đúng chứ?”
“Đúng, Cơ Dung nói rất đúng.
Đại nhân người nhất định không được để ả yêu nữ này lừa gạt.”
Tiếng người hô hào, dần ép Liễu Vân Khuyết phải cứng họng.
Liễu Vân khuyết áy náy nhìn nàng, sau đó nói với đám người trước mặt.
“Lời các ngươi không khỏi quá là một phía rồi, hãy để Thanh Uyển cô nương giải thích, nhất định có khúc mắc trong chuyện này.”
Nói rồi Liễu Vân Khuyết đặt nhẹ tay lên vai nàng, như có ý bảo rằng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ nàng, dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa.
Nàng thật sự cảm động người đàn ông tình nghĩa này, nhưng nàng không muốn giải thích.
Bởi nàng biết dù có nói thế nào đi chăng nữa, xác tên thích khách cũng chẳng còn, Hy Nguyệt thì hôn mê, mà đám người trước mặt kia chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy, những uẩn khúc bên trong căn bản không đáng nhắc đến.
Cho nên những lời nói của nàng lúc này chẳng khác nào những lời ngụy biện khó tin nhất trần đời.
Nếu đã như vậy, hà tất phải bào chữa cho phí công.
Họ muốn tin vào điều gì, cứ để như vậy đi.
“Việc ta làm, trời biết, đất biết, lương tâm ta biết, thanh kiếm trên tay ta cũng biết, các người muốn nghĩ sao thì nghĩ, ta không quan tâm.”
“Cô nương… không được…”
Nàng nhẹ đặt tay lên vai Liễu Vân Khuyết, mỉm cười nói:
“Cảm ơn đại nhân, chỉ cần ngài tin ta, vậy là đã đủ rồi.”
“Đại nhân, cô ta đã thừa nhận việc làm hôm nay, ngài mau lùi lại một bên, để chúng ta loại trừ yêu nữ này!”
“Loại trừ yêu nữ, diệt đi hậu họa!”
Đám người hô hào khí thế, nhất loạt những thứ có thể dùng làm vũ khí đều cầm lên, xông về phía nàng.
“Không được, đứng lại hết cho ta, đứng lại hết cho ta!”
Nhưng giờ đây chẳng còn ai nghe lời Liễu Vân Khuyết nữa, đám người kéo đến, tưởng như chiếc xe ngựa rộng rãi này có thể gãy vụn bất cứ lúc nào.
Nàng cắn răng, vận khí lên đan điền, sử dụng một trong mười tám chiêu thức của Tiêu Dao kiếm phổ.
“Nhược Phong Khởi!”
Gió nổi lên gấp gáp, chiếc xe ngựa rộng lớn bỗng chốc bị thổi bay mất nóc, gãy vụn bay lên không trung.
Từng đường kiếm khí loạn xạ chém đến đám người đang hừng hực khí thế, cuồng bạo, miên man, tựa như không có điểm dừng.
Khói bụi tán loạn, mịt mù che khuất tầm nhìn, đến khi kiếm khí qua đi, đám người kia mới dụi mắt kinh hoảng nhìn xuống sàn xe ngựa vì kiếm khí mà bị cắt nham nhở, nếu kiếm khí đó không cố tình chém chệch xuống dưới, có lẽ giờ này bọn họ đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Run rẩy, sợ hãi, từng người lần lượt buông bỏ vũ khí, chẳng ai còn có khí thế xông lên đòi “loại trừ yêu nữ, diệt đi hậu họa” nữa.
Nàng phun ra một búng máu tươi, thân thể lảo đảo sắp ngã, may có Liễu Vân Khuyết bên cạnh đỡ lấy cánh tay, giúp nàng đứng vững lại.
“Nếu ta thực muốn lấy mạng các ngươi, một kiếm vừa nãy là quá đủ rồi.”
Nói đoạn, nàng bước lên từng bước, đám người thấy nàng tiến thêm bước nào, đều sợ hãi lùi lại bước ấy.
Chỉ bằng vài chớp mắt, đám người đã dọn sạch đường cho nàng bước ra ngoài xe ngựa.
“Thanh Uyển cô nương, cô nương định đi đâu vậy?”
Nàng thở dài đáp lại Liễu Vân Khuyết:
“Sự tình đã đến nước này rồi, ta nào còn mặt mũi để ở lại đây nữa.”
Liễu Vân Khuyết nhìn vết thương trên vai nàng, sau đó lại nhìn lên vầng trăng khuyết đêm nay.
“Buổi đêm đường rừng rất nguy hiểm, dù có muốn đi, hay cô nương cứ đợi đến mai rồi tính.
Có ta ở đây, bọn họ nhất định không dám vọng động.”
Nàng khẽ cười, vuốt ve Ngọc Minh kiếm.
“Võ công của ta đại nhân đâu phải chưa thấy.
Chỉ là mấy con thú hoang mà thôi, làm sao có thể làm được gì.”
Liễu Vân Khuyết nhíu mày suy nghĩ, khiến vầng trán ông ta lộ ra mấy vết nhăn của tuổi già.
Lừng khừng mãi, cuối cùng thở hắt ra một hơi.
“Được rồi, nếu cô nương đã dứt khoát muốn đi, vậy Liễu mỗ cũng không thể giữ cô nương ở lại được.”
Liễu Vân Khuyết đưa ngón tay lên miệng, huýt một tiếng.
Tức thì tiếng hí dài vang lên, một con ngựa khỏe khoắn chạy đến chỗ nàng, trong ánh trăng, đôi mắt ngựa sáng như những vì tinh tú lộng lẫy trên bầu trời.
“Đây là một con ngựa tốt, đã đi theo ta mấy năm nay rồi, không biết cô nương có thể cưỡi nó được hay không?”
Vuốt ve chiếc bờm ngựa mượt mà, con ngựa rất khôn ngoan, biết nàng đang cưng nựng, liền lấy mũi dụi dụi vào người nàng, vô cùng đáng yêu.
Nàng cười một tiếng, khen ngợi:
“Đúng là thiên lý lương câu (*), lại còn ngoan ngoãn nữa.
Đại nhân, con ngựa này đã có tên chưa?”
(*) Thiên lý lương câu: Ý nói ngựa tốt, ngày đi ngàn dặm.
“Chưa, hay cô nương đặt cho nó một cái tên đi.”
Nàng xoa xoa bờm ngựa, ngẫm nghĩ một hồi, mỉm cười nói:
“Vậy tên nó từ nay là Tiểu Hồng.”
Liễu Vân Khuyết vuốt chòm râu dài, cười lớn.
“Quả là một cái tên hay!”
Nàng lôi từ trong tay áo một thanh chủy thủ màu đỏ tinh xảo, là thanh Lãnh Nguyệt mà Liễu Vân Khuyết đã tặng nàng.
“Liễu đại nhân, ta trả lại ngài thanh chủy thủ này.”
Liễu Vân Khuyết hốt hoảng dúi Lãnh Nguyệt vào lại tay nàng, kiên quyết nói:
“Thanh chủy thủ này ta đã tặng cho cô nương, không thể lấy lại được.”
Nàng thở dài một tiếng, nói:
“Đêm nay ta đi không một lời từ biệt với Hy Nguyệt, ngài cứ coi như đây là kỷ vật mà ta tặng cho huynh ấy, để huynh ấy khi tỉnh dậy đỡ day dứt hơn phần nào chuyện đêm nay.”
Liễu Vân Khuyết không cam tâm cầm lấy Lãnh Nguyệt, nhìn nàng một hồi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ta đi rồi, đám người kia có lẽ không còn dám động thủ với Hy Nguyệt nữa, coi như đoạn đường từ đây đến kinh thành huynh ấy sẽ được bình an.”
Vừa dứt câu, nàng nhún chân, nhảy một đường hoa mỹ lên lưng ngựa, tà áo bay bay, suối tóc dài cũng tùy ý bay bay, che đi nửa dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng đêm dài.
Lần từ biệt này không biết bao giờ mới có thể hội ngộ, nhưng nàng tin vào một điều rằng nếu nàng và Hy Nguyệt có duyên, cả hai chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau, còn giả như vô duyên, có lẽ cũng chỉ đành như vậy mà thôi.
Vó ngựa hí dài, nước đại phóng đi, miên man không dứt, văng vẳng nơi đầu ngọn gió là tiếng hát của một thiếu nữ say mê trong chốn trầm luân của cuộc đời, nàng tin vào duyên phận, tin vào những điều kỳ diệu của sinh linh, tin rằng cả hai sẽ còn gặp gỡ.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Nàng và ánh trăng soi tỏ đoạn đường đêm nay, phải chăng cũng bắt đầu từ hai chữ “duyên phận”?