Mành Chỉ Đỏ

Chương 2: 2: Ngân Như




Xuân cảnh Hạ sắc Thu trùng Đông ngữ.

Một năm rồi lại một năm chậm rãi qua đi trên đỉnh Tuyết Vân Sơn tĩnh lặng.

Nàng giờ đây đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi.

Ánh nhìn non nớt khi xưa nay đã dần nhạt nhòa đi, thay vào đó là đôi mắt lưu ly giống như mặt hồ tĩnh lặng đã lâu chẳng nổi lên chút gợn sóng.

Ngũ quan thanh tú, thân hình yểu điệu giống như một đóa sen xanh trôi nổi giữa non cao nước biếc, thuần khiết mà tao nhã vạn phần.

Nữ nhi năm nào nay đã ra dáng một nữ nhân thành thục, khiến biết bao đệ tử trong Đường thầm ái mộ dung nhan của nàng.

Thời gian này Phong Linh Đường tiếp nhận thêm một nữ đệ tử, tên gọi Ngân Như.

Ngân Như hãy còn là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi, thế nhưng cách nói chuyện lẫn hành xử của nha đầu thì lại vô cùng trưởng thành, nếu chẳng muốn nói hẳn ra là giống một bà cụ non.

Ngân Như kể với nàng rằng năm đó làng nha đầu lâm vào nạn đói kéo dài suốt mấy tháng trời.

Tiểu đệ đệ thì mắc thương hàn bẩm sinh, dù đã tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc thang mà bệnh lại chẳng có chút nào thuyên giảm.

Nhà có đúng đệ đệ là con trai nối dõi, thế nên phụ mẫu đành phải bán nha đầu đáng thương đó vào thanh lâu làm tạp dịch.

Ngân Như chịu thương chịu khó ở nơi chốn phong lưu đó mấy năm trời, cuối cùng may mắn tìm được cơ hội trốn thoát, quanh quẩn thế nào lại gặp được Ngọc Bội, sau đó đồng ý với lão bái nhập làm đệ tử Phong Linh Đường.

Nàng biết lý do vì sao lão lại muốn nhận Ngân Như làm đệ tử.

Không phải hoàn toàn là thương cảm cho số phận đáng thương của nha đầu, mà cũng vì Phong Linh Đường ngoài nàng ra thì không có một nữ nhân nào khác, thế nên việc đưa Ngân Như đến nơi đây có lẽ là để cho nàng có một người bạn cùng nhau khuây khỏa.

Ngân Như được Ngọc Bội thu xếp cho sống ở Nghinh Uyên viện với nàng, cùng nàng sớm tối bên nhau.

Cũng vì khoảng cách gần gũi như vậy, thế nên nàng và Ngân Như mau chóng kết thân, trở thành một đôi thân thiết không kém gì tỷ muội ruột thịt.

Nàng vẫn còn nhớ cái khoảnh khắc đầu tiên khi gặp Ngân Như, nha đầu nghịch ngợm đó chẳng tiếc lời khen lấy khen để dung mạo nàng.

“Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp! So với cô nương ấy có lẽ sư tỷ còn xinh đẹp hơn một chút đó.”
Nàng khẽ cười hỏi Ngân Như:
“Cô nương trong lời muội nói là ai thế?”

Hôm nay cũng giống như bao ngày đã trôi qua, dường như chẳng có gì thay đổi.

Nàng cùng Ngân Như vui đùa nghịch tuyết trước cửa viện Nghinh Uyên một hồi lâu, chơi chán rồi lại mệt mỏi duỗi thẳng người nằm xuống nền tuyết trắng, tận hưởng cơn lạnh tê tê chạy dọc khắp sống lưng.

“Sư muội, tỷ năm nay đã mười lăm rồi, thế nhưng lại chưa một lần được xuống núi.

Hay muội kể cho tỷ nghe mấy chuyện bên dưới đó đi?”
Nàng xoay người sang hướng thân hình đang cười đến sáng hết cả mắt lên mà hỏi câu hỏi không biết đã bao lần hiện lên trong những đêm thao thức của nàng.

Ngân Như thì có vẻ không được hào hứng giống như nàng, nha đầu bĩu môi, sau đó chà xát đôi bàn tay nhỏ nhắn vào nhau vì lạnh.

“Tỷ nghĩ dưới đó có gì hay ho cơ chứ? Muội từng bị bán vào thanh lâu, làm tạp dịch ở đó suốt mấy năm trời.

Muội thân cô thế cô, lúc nào cũng bị những tên xấu xa ở đó ức hiếp và đánh đập.

Tỷ có biết không, những lúc muội chậm trễ công việc, thế nào cũng bị đám đầu bếp ở đó bỏ đói qua đêm, mà như vậy thì muội biết làm thế nào ngoài việc ôm lấy chiếc bụng đói rồi cắn răng mà ngủ.

Nơi Tuyết Vân Sơn này có sư tỷ, có lão sư, có các sư huynh hết mực cưng chiều, lại còn được ăn no, bây giờ dù có người lấy kiệu khiêng muội đi, muội cũng không thèm đi.”
Nàng trố đôi mắt nhìn Ngân Như, lòng không hiểu sao nha đầu lại có định kiến sâu sắc như vây về thế gian bên ngoài kia.

Thật ra cũng chẳng thể trách được sự vô tri của nàng, bởi nàng thậm chí còn chẳng biết nơi chốn phong lưu như thanh lâu là nơi như thế nào, vốn nàng muốn hỏi chuyện đó với Ngân Như là để thăm dò tin tức về vị đại sư huynh của nàng mà thôi.

Sau khi cắn môi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng khẽ mở miệng hỏi tiếp:
“Vậy… nàng có biết người nào tên Hàn Trọng không?”
“Hàn Trọng…”
Ngân Như lẩm bẩm cái tên này trong đầu, sau đó ánh mắt chợt long lanh lên nhìn nàng.

“Người mà tỷ nói đến có phải là cái tên thiếu niên thiên tài tuyệt diễm trăm người khó gặp Hàn Trọng không? Khi trước muội còn sống ở Kinh thành cũng đã từng nghe qua danh của y, hình như người trong giang hồ gọi y là… Cự Đao Trọng Thần.”
Nàng nghe Ngân Như nói như vậy, nơi khóe môi xinh đẹp bất chợt nở một nụ cười.

Huynh ấy ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ sớm thành danh.

Chỉ tội nghiệp nàng đã đem lòng đi yêu một người hoàn hảo như thế, rốt cuộc cũng chỉ là bong bóng bọt nước, dã tràng xe cát mà thôi.

“Vậy… đại sư huynh… huynh ấy giờ ở nơi đâu?”
Ngân Như ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó hỏi:
“Sao tỷ lại gọi hắn là đại sư huynh?”
“Huynh ấy là đệ tử đầu tiên và duy nhất của Phong Linh Đường đạt đến cảnh giới Thiên Cảnh, thế nên các đệ tử đều tôn trọng gọi huynh ấy một tiếng “đại sư huynh”.”

Câu trả lời của nàng khiến Ngân Như xoa xoa cằm suy nghĩ rồi lẩm bẩm:
“Kỳ quái, rõ ràng hắn ta từng nói rằng chưa từng bái nhập bất kỳ môn phái nào, sao bây giờ lại…”
“Phong Linh Đường từ trước đến nay không can hệ đến thế giới bên ngoài, huynh ấy làm vậy có lẽ là để sư môn tránh xa khỏi các cuộc phân tranh giang hồ mà thôi.”
Nàng lên tiếng giải đáp.

Kỳ thật lời vừa rồi cũng chỉ là đoán mò, thế nhưng nàng biết những gì Hàn Trọng làm đều là vì tông môn đã nuôi dưỡng y trưởng thành.

Y yêu quý tất cả những đệ tử kính cẩn y, dùng sự tôn trọng đặc biệt dành cho Ngọc Bội, thế nhưng lại chưa từng để mắt tới thứ tình cảm nam nữ với nàng.

Không những vậy, đối với những hành động ân cần của nàng,y cũng một mực tránh xa, dường như ở bên cạnh nàng chỉ khiến y nảy sinh cảm giác chán ghét đến cùng cực.

Cũng chính vì như thế, trong tâm nàng luôn có một sự mặc cảm tự ti chẳng thể nói rõ ra được thành lời.

Nhiều năm sau, cho dù đoạn tình cảm bẽ bàng khi ấy đã trở thành dòng nước chảy theo đôi chiều khác nhau, thế nhưng nàng vẫn chẳng thể quên được nỗi đau đớn âm ỉ thai nghén qua từng ngày của hiện tại.

“Sư tỷ, đang yên đang lành, tại sao tỷ lại đột nhiên có hứng thú với hắn ta như vậy?”
Câu hỏi này trong một chốc khiến nàng chẳng biết đáp lại thế nào, chỉ có thể ấp úng nói:
“Tỷ… tỷ…”
Ngân Như nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, nơi khóe miệng của nha đầu thầm lộ ra một nụ cười tinh quái.

“Không phải sư tỷ thích hắn ta chứ?”
Lời vừa nói ra tựa như sấm đánh bên tai, nàng vội xoay người giấu đi đôi má chẳng biết từ lúc nào đã đỏ ửng lên như hai quả đào chín, gắng gượng chống chế:
“Muội… muội đừng có ăn nói lung tung.”
Trông bộ dáng thiếu nữ chưa trải đời hiện rõ mười mươi của nàng, chẳng cần nàng phải thừa nhận, nha đầu Ngân Như đã tự có câu trả lời rồi.

“Thật không ngờ đó nha! Trong Phong Linh Đường này không biết đã có bao nhiêu kẻ ngỏ lời với tỷ rồi, nhưng muội lại chẳng hiểu tại sao tỷ lại cố chấp từ chối hết cái đám ong bướm đó như thế, ra là mỹ nhân đây đã có người trong lòng mất rồi.”
Ngân Như lắc lắc búi tóc nhỏ trên đầu, khe khẽ thở than:
“Nghĩ đi nghĩ lại, muội thấy đám sư huynh kia cũng thật là tội nghiệp mà.

Ý trung nhân của tỷ hoàn hảo như vậy, đương nhiên sớm đã chẳng coi nam nhân tầm thường trong thiên hạ đáng để vào mắt rồi.

Nếu muội là họ, biết chuyện này rồi chắc sẽ tức giận lấy tảng đậu phụ đập lên đầu mà chết mất.”
Dứt câu, Ngân Như cười mỉm từ từ tiêu hóa lời châm biếm vừa rồi, sau đó lại càng khoái chí nhìn vẻ mặt đỏ như cua luộc của nàng.

“Nhưng mà tỷ cứ an tâm, chuyện này muội nhất định sẽ không hé môi nửa lời.

Đám sư huynh giàu tình cảm đó mà hết hy vọng với tỷ rồi, làm sao còn có hứng thú lấy lòng muội nữa.


Chuyện này đương nhiên là cùng có lợi với tỷ muội hai ta.”
Nàng giơ tay lên, khẽ mắng:
“Nha đầu này! Rốt cuộc muội có phải là một nha đầu tám tuổi không vậy, còn dám có ý định lợi dụng tỷ nữa! Lần này xem tỷ dạy dỗ muội thế nào!”
Nàng đưa tay nhéo hai cái má bánh bao mềm mại của Ngân Như.

Tuy rằng chẳng có chút gì đau đớn, thế nhưng Ngân Như vẫn vui lòng diễn một vở tuồng cùng nàng.

“Đau quá, đau quá, tỷ buông muội ra.

Sao lại có người da mặt mỏng như tỷ vậy chứ, mới trêu tỷ có mấy câu mà tỷ đã muốn động thủ rồi!”
Trông khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi của Ngân Như, nàng tức cười buông hai má nha đầu ra, sau đó đưa tay phủi phủi bụi tuyết đang bám trên người nha đầu nghịch ngợm giỏi mồm mép này.

Nhìn thấy vẻ trầm lặng của nàng, Ngân Như cũng chẳng còn hứng thú trêu nàng nữa, nha đầu hơi suy nghĩ một lát rồi nói:
“Thật ra… chuyện nữ nhi tình trường đó mà, muội nghĩ tỷ đừng dại dột mà dấn thân vào vẫn hơn.

Tỷ vẫn còn nhớ cái hôm đầu tiên gặp tỷ, muội đã từng so sánh tỷ với ai chứ?”
Nàng đáp:
“Muội so sánh tỷ với một cô nương, nhưng lại chưa nói cho tỷ về cô nương ấy.”
Nha đầu Ngân Như khe khẽ thở dài.

Đây có lẽ là lần hiếm hoi nàng được trông thấy nha đầu nghịch ngợm lúc nào cũng giữ trên môi nụ cười ấy phải thở dài.

Dường như những gì sắp nói ra đối với Ngân Như chính là một vết thương lòng khó mà liền sẹo.

“Cô nương ấy tên là A Âm.

A Âm cô nương đẹp lắm, lại còn vô cùng tốt bụng nữa, tiếc rằng nàng ấy lại là một kỹ nữ.

Muội đã từng được may mắn hầu hạ A Âm cô nương, những khi muội bị bắt nạt, bị bỏ đói, chính A Âm là người đã nuôi nấng muội, cưu mang muội, dạy muội đọc chữ, đối xử với muội ấm áp như một người tỷ tỷ ruột thịt.

Vốn dĩ muội đã có thể rời khỏi nơi chốn thanh lâu từ lâu rồi, thế nhưng vì A Âm, muội mới ở lại để tiếp tục bầu bạn với nàng.”
Dường như có những giọt sương đang dần đọng lại nơi khóe mi của Ngân Như, một lúc sau, nha đầu mới nói tiếp:
“A Âm cô nương tuy là kỹ nữ, nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân, thế nên Ngọc Hương lầu mỗi ngày luôn có rất nhiều nam nhân đi đến để chiêm ngưỡng dáng vẻ như tiên nữ hạ phàm của A Âm.

Không chỉ thế, còn có những nam nhân si mê nàng đến độ đã không biết bao nhiêu lần ngỏ ý muốn chuộc nàng ra khỏi thanh lâu, đem nàng về làm thê làm thiếp.”
“Sau đó thì sao, A Âm cô nương có nhận lời họ để ra khỏi thanh lâu không?”
Ngân Như lắc đầu thở dài, đôi mắt bâng quơ nhìn vào khoảng không vô định.

“Chuyện đó… A Âm cô nương không muốn đi.

Muội đã từng hỏi, A Âm chỉ nói rằng nàng đang chờ đợi một người, nam nhân khi xưa đã từng cùng nàng thề non hẹn biển.


Muội lại tự hỏi bản thân, tại sao người thông minh như A Âm lại có thể chọn một lựa chọn mê muội đến như vậy? Đời này sống cho bản thân còn chưa đủ hay sao, hà cớ gì lại tự nguyện đẩy bản thân vào chốn lầu xanh phóng đãng, ngày ngày chịu sự đàm tiếu của người đời?”
Như để tỏ nỗi uất ức thay cho A Âm, và cũng như để trút giận thay cho nàng ấy, Ngân Như vốc một nắm tuyết rồi ném thật mạnh lên trời.

“Đám nam nhân đó thì có gì tốt đẹp! Đều chỉ là những kẻ dối trá, bạc tình quả nghĩa không hơn không kém!”
Nàng khẽ khàng vòng tay ôm lấy hai bả vai lạnh buốt, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên ngọn cây trơ trụi những cành lá khẳng khiu, nhẹ giọng hỏi lại:
“Chẳng lẽ muội cũng cho rằng lão sư là một kẻ dối trá, bạc tình quả nghĩa?”
Ngân Như thoáng chốc sững sờ, sau đó mới vội lấp liếm:
“Lão sư người khác với đám nam nhân đó.

Nam nhân trên đời này, muội chỉ tin mỗi lão sư mà thôi.

Sư tỷ, tỷ nghe muội nói nãy giờ, đương nhiên sẽ hiểu những lời muội nói là vì muốn tốt cho tỷ, tỷ hãy tin muội đi.

Muội là người của thanh lâu, tất cả loại đàn ông trên đời này muội đều đã từng gặp qua.

Tỷ yêu hắn ta, rốt cuộc người chịu thiệt cũng chỉ có một mình tỷ mà thôi.”
Câu nói vô tình kia của Ngân Như lại tựa hồ giống như một nhát dao cứa thật sâu vào trái tim nàng.

Sự thật không phải đã ở ngay trước mắt nàng rồi sao?
Lạc thủy hữu ý, lưu thủy vô tình (*).

(*) Thiếp có ý mà chàng chẳng có tình.

Dẫu vậy, cho dù biết trước sẽ nhận lại hàng ngàn hàng vạn sự tủi nhục cùng nỗi cô đơn bứt rứt, nàng vẫn cứ muốn yêu y, muốn trong trái tim nàng lúc nào cũng chỉ có y bầu bạn.

Bởi ái tình trước giờ đâu có phân biệt đúng sai, chỉ có kẻ yêu và kẻ dám yêu mà thôi.

Từ lúc yêu y nàng đã biết nàng chẳng cầu mong đến điều xa xỉ như là được y đáp lại, có chăng chỉ là trong giấc mộng thiếu nữ trống trải mỗi đêm tuyết rơi nhiều nơi cửa viện Nghinh Uyên.

Chỉ có trong những giấc mộng ngập tràn tương tư tuyết trắng ấy, nàng mới được yêu y, được dựa lưng vào bờ vai rắn rỏi ấy mà nói lên bao câu thiết tha ái ân mặn nồng.

Song, mộng đẹp thường chóng tàn để nhường chỗ cho sự thật bi thương ai oán.

Giấc mộng đó chỉ ngọt ngào những khi nàng nhắm mắt, để rồi khi mở mắt tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài tiết trời lạnh căm căm, tất cả ảo mộng vô thường lại trở thành ung nhọt ngày ngày gặm nhấm lấy trái tim nàng, khiến cho nàng hiểu được hóa ra yêu một người lại khó khăn đến như vậy, lại đau thắt tâm can đến như thế.

Nàng dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Ngân Như, chua chát nghĩ rằng tại sao một đứa trẻ như nha đầu này lại có thể suy nghĩ quyết đoán và thông suốt được như vậy, còn nàng lại chỉ biết khăng khăng ôm lấy cái chấp niệm mãi mãi chẳng có hồi kết kia trong lòng.

Phải chăng đó mới chính là chữ tình, điều có thể khiến một người như A Âm nguyện vứt bỏ tuổi hoa để chờ đợi, có thể khiến tâm can người ta mãi chẳng bình lặng, chỉ vì cái liếc mắt quay đầu của đối phương mà đã nổi lên những gợn sóng khuấy động nước biếc.

Một người không ở trong hoàn cảnh của người khác đều có thể vô cùng dễ dàng bình phán, châm chọc mà lại chẳng hay biết rằng để đổi được một lần quay đầu của người thương, người trong cuộc đã phải chịu biết bao đắng cay và nước mắt.

Tình yêu khiến người ta ngu muội, khiến người ta mất đi tỉnh táo, thế nhưng trong cõi hồng trần sâu vạn trượng bi ai, nào có ai có thể hiên ngang vỗ ngực rằng bản thân chưa từng động lòng với người khác?
Có chăng chỉ là lừa mình dối người mà thôi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.