Mành Chỉ Đỏ

Chương 24: 24: Náo Nhiệt




Dưỡng thương ở y quán Vĩnh An đã mấy ngày nay, tuy rằng những thứ Lục Lâm Nguyên cho nàng uống không phải là linh đơn diệu dược gì, thế nhưng qua khả năng y thuật hơn người của mình, Lục Lâm Nguyên đã chứng minh cho nàng thấy rằng cái danh Thần Y vốn không phải là hữu danh vô thực.

Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, đón lấy bát thuốc Lục Lâm Nguyên đưa tới, cười hỏi y:
“Lục Lâm Nguyên, tại sao huynh chữa bệnh mà không lấy tiền, lão sư ta còn từng nói rằng sống ở những nơi chốn náo nhiệt thế này, tiền bạc là thứ rất quan trọng cơ mà?”
Lục Lâm Nguyên thở dài đáp lại:
“Tuy rằng Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành được liệt vào trong tứ đại thành của Đại Trần Quốc, thế nhưng ở đây vẫn có rất nhiều bách tính khổ cực, cơm ăn không đủ no, nào dám nói đến việc tìm y quán chữa trị.

Ta vốn là một y giả, cứu giúp người là chuyện nên làm.

Nhưng cô không cần phải dùng ánh mắt thương hại ấy nhìn ta.

Người dân ở đây đều là những người có tình có nghĩa, tuy không có ngân lượng trả ta, nhưng họ thi thoảng vẫn mang đến đây mấy con gà, mấy quả trứng, chút rau rừng tươi mới, thế nên cuộc sống của ta trước nay không thiếu thốn gì cả.”
Nàng múc từng thìa thuốc đưa lên miệng, sau khi nghe xong mấy lời tâm sự mỏng manh của Lục Lâm Nguyên, nàng chợt thấy thì ra y không phải hạng vô lại như những gì y hay thể hiện ra với nàng, thậm chí y còn là một y giả đáng để người khác phải noi gương.

“Trong người bây giờ cảm thấy thế nào rồi, có thể ngưng khí vận công được chưa?”
Đợi nàng uống xong bát thuốc, Lục Lâm Nguyên mới hỏi.

Không để y nói câu thứ hai, nàng hít một hơi, dồn khí vào đan điền, thế nhưng ngay lúc chuẩn bị vận nội công, một luồng khí xông lên, cản ngay huyệt đạo Đản Trung của nàng, khiến nàng ho lấy ho để một hồi, khí vừa tụ lại bỗng chốc tiêu tán đi hết.

Lục Lâm Nguyên thấy vậy liền vuốt vuốt lưng nàng một hồi, sau đó đỡ lấy tay nàng, bắt mạch một lúc rồi cau mày nói:
“Người có võ công càng cao thì khi huyệt đạo bị tổn thương lại càng khó chữa trị.

E rằng cô nương vẫn phải tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa mới được.”
Nàng dựa lưng vào thành giường, đôi mắt bâng quơ nhìn vào khoảng không trước mặt.

“Ta đã nằm trên chiếc giường này nửa tháng nay rồi, thân thể không bị bệnh thì cũng ngã bệnh mất, hay huynh kiếm cho ta việc gì làm phụ giúp huynh được không? Ta thấy một mình huynh phải chăm sóc từng ấy bệnh nhân thì cũng mỏi mệt lắm.”
Lục Lâm Nguyên nhìn nàng tán thưởng:
“Đâu phải một mình ta làm đâu, đồ đệ tốt của ta cũng phụ giúp nữa mà.

Lần này nói thật ra thì ta cũng rất biết ơn cô vì đã đem đến cho ta hạt giống tốt như Tiểu Bắc đấy.”
Nghe thấy tên Tiểu Bắc, nàng chợt cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, mỉm cười hỏi:
“Thằng bé dạo này thế nào rồi, lạ thật, chẳng hiểu sao mấy ngày nay chẳng thấy mặt đâu? Huynh đừng nói với ta là huynh ép thằng bé đọc y thư đến độ không còn sức lực mà đến thăm ta đó nhé.”
“Nào dám, nào dám, phải là ngược lại kìa! Tên nhãi đó nghiền ngẫm vào mấy cuốn y thư của ta đến nỗi mấy quyển sách đó sắp nhão ra thành bùn rồi, có khuyên thế nào cũng chẳng được!”
Lục Lâm Nguyên hơi tiến sát gần nàng, khiến nàng cảm nhận được rõ ràng mùi thơm dịu nhẹ trên người y.

“Cứ mỗi khi ta chữa bệnh là tên nhãi sẽ tiến lại gần, chăm chú quan sát, hỏi ta không biết bao nhiêu câu, làm ta vừa phải lo cho bệnh nhân, vừa phải lo cho mình.

Thật là mệt muốn chết mà!”
Nàng đưa tay đẩy y ra xa, cười nói:
“Tại sao lại phải lo cho mình, huynh có thể trong một câu mà nói ra hết ý được không, nghe huynh nói một hồi ta cũng cảm thấy mệt đây này.”
“Đương nhiên là vừa phải chẩn đoán bệnh tình, lại vừa phải giải đáp cho cái tên nhãi kia rồi.


Vì cô mà ta phải chịu biết bao nỗi mệt nhọc đấy!’
Rõ ràng khi nãy còn cảm ơn nàng vì hạt giống tốt Tiểu Bắc, thế mà bây giờ đã lại đảo lộn trắng đen, kêu than rằng bản thân phải chịu biết bao nỗi mệt nhọc.

Nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vốn định trêu chọc y một câu, thế nhưng Lục Lâm Nguyên nũng nịu y như trẻ con, thành ra nàng lại mủi lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai y.

“Được rồi, nói gì thì nói, đối với Tiểu Bắc thì huynh cũng có công lao rất lớn.

Nói đi, huynh muốn được ta thưởng cho cái gì, nhớ là phải dễ kiếm một chút đó, bản cô nương không có nhiều tiền trong người đâu.”
Lục Lâm Nguyên trơ trẽn nắm lấy tay nàng, kề lên môi hôn một cái thật kêu, sau đó làm ra cái bộ dáng phong lưu.

“Thưởng nàng cho ta, có được không?”
Khuỷu tay nàng đột ngột hất sang một bên, Lục Lâm Nguyên kêu thét lên một tiếng, ngã dúi dụi từ giường xuống đất.

“Cô… rõ ràng là cô bảo kiếm thứ gì dễ một chút cơ mà, thứ ta đòi không phải rất dễ dàng sao?”
Nàng hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, trong giọng nói đã tràn đầy ý phẫn nộ.

“Vô lại, Lục Lâm Nguyên huynh cút ra chỗ khác cho ta!”
Tối hôm ấy nàng cảm thấy cơ thể đã đỡ trì trệ đi phần nào, thử đặt chân xuống đất đi đi lại lại mấy bước, thấy không có vấn đề gì mới tươi cười đi tới phòng y thư của Lục Lâm Nguyên.

Trước cánh cửa đóng kín, nàng gõ nhẹ mấy cái, miệng gọi:
“Tiểu Bắc, đệ có ở trong đấy không, ra ăn cơm đi này.”
Chờ mãi mà chẳng thấy ai đáp lại, nàng đành tự mở cửa ra.

Chẳng ngờ bắt gặp Tiểu Bắc đang gục đầu trên những xấp y thư dày cộp, lung tung bộn bề khắp chốn, nơi khóe miệng của thằng bé còn vô ý nhỏ xuống một dòng nước mỏng.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Bắc, nàng bật cười một tiếng, lòng thầm nghĩ đến nha đầu nghịch ngợm Ngân Như cũng có dáng ngủ y hệt như thế này.

Nàng tiến tới gần, bàn tay dịu dàng ve vuốt mái tóc của Tiểu Bắc.

“Sư phụ, đệ tử còn có chỗ này chưa hiểu…”
Tiểu Bắc chợt mở choàng mắt dậy, thần trí vẫn còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh.

“Tiểu Bắc, là tỷ đây.”
Nghe thấy giọng của nàng, Tiểu Bắc bỗng giật nảy người, dụi mắt một hồi rồi sốt sắng nói:
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ đã khỏi hẳn chưa mà lại xuống giường thế này? Sư phụ đâu, người không để tâm đến tỷ sao?”
Nàng bật cười một tiếng, gõ nhẹ lên trán Tiểu Bắc.

“Tỷ có làm sao đâu mà không được xuống giường, trái lại là đệ sao có thể để bản thân lao lực đến thế này cơ chứ, không sợ rằng đệ còn chưa kịp thành tiểu Thần Y thì đã mệt mỏi đến mức ba hồn bảy vía bay đi mất sao?”
Tiểu Bắc xoa xoa trán, sau đó khẽ cười, vòng tay qua ôm lấy người nàng.

“Để đệ đỡ tiểu tỷ tỷ đi, mà đệ khoe với tỷ nhé.


Vị đại nương bị đau lưng hôm trước ấy mà, nhờ có đệ mà cơn đau lưng dai dẳng của vị đại nương đó mới hết đấy.”
“Thật sao, Tiểu Bắc thật là giỏi! Trưa mai Tiểu Bắc muốn ăn món gì, tỷ sẽ làm cho Tiểu Bắc.”
Tiểu Bắc khoái chí cười, đôi tay lại càng ôm chặt nàng hơn.

“Chỉ cần là tiểu tỷ tỷ nấu, món gì đệ cũng thích ăn hết!”
“Tiểu tử này, không biết cái thói ăn nói trăng hoa này có phải là học từ cái tên sư phụ vô lại của đệ không!”
Cả hai hỉ hả nói cười, chẳng mấy chốc mà đã đi đến phòng ăn.

Nói là phòng ăn chứ thực ra đây chính là căn phòng mà nàng tĩnh dưỡng suốt mấy ngày nay.

Y quán Vĩnh An thực chất chỉ có ba phòng; căn phòng rộng lớn nhất là mặt tiền của căn nhà, là nơi tiếp bệnh nhân và chữa trị, một phòng nữa là nơi để y thư mà Tiểu Bắc vừa ở lại, và cái cuối cùng là phòng riêng của Lục Lâm Nguyên, thế nhưng y đã nhường hẳn lại cho nàng để nàng an tâm dưỡng thương và điều trị.

Không ngoa khi nói rằng so với tất cả bệnh nhân ở đây, nàng là người được hưởng đãi ngộ lớn nhất của Thần Y Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, điều này làm nàng không biết nên cảm thấy vui sướng hay là bất an đây.

“Đến rồi đó à, tỷ đệ nhà các người chuyện trò những gì mà rôm rả thế, ta ở đây mà vẫn còn nghe rõ mồn một đây này.”
Tiểu Bắc hành lễ với Lục Lâm Nguyên xong, chợt hoảng hốt hỏi:
“Sư phụ, vết sưng ở má sư phụ là thế nào kia, có người đánh sư phụ sao?”
Lục Lâm Nguyên cười đáp lại:
“Không có gì, chỉ là bị một con ngựa bất kham đá cho một cái mà thôi.”
Nàng sững người lại, không dám tin Lục Lâm Nguyên dám so sánh nàng với một con ngựa bất kham.

Lục Lâm Nguyên phẩy phẩy tay áo, nói:
“Được rồi, ngồi xuống hết đi, cơm canh nguội ngắt hết rồi đây này.”
Nàng kéo ghế cho Tiểu Bắc, đợi thằng bé yên vị thì mới ngồi xuống, đôi mắt trêu chọc nhìn vết sưng trên má Lục Lâm Nguyên.

“Ngựa bất kham thì suy cho cùng cũng chỉ là một con ngựa mà thôi, huynh không làm gì nó thì chắc chắn nó cũng không đá lại huynh.”
Đôi đũa trên tay khựng lại giữa không trung, Lục Lâm Nguyên cười lớn một tiếng rồi nheo mắt đáp lại:
“Con ngựa đó rất dễ thương, tiếc rằng tính tình có hơi cổ quái một chút, nhưng nào có xá gì, càng thú vị như vậy thì càng khiến người khác muốn chinh phục chứ!”
Bốn mắt giao nhau, nàng gườm gườm nhìn Lục Lâm Nguyên, Lục Lâm Nguyên đểu cáng nhìn nàng, không ai chịu thua ai.

Tiểu Bắc ngồi cạnh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cười khan một tiếng rồi gắp thức ăn vào bát nàng.

“Tiểu tỷ tỷ, tỷ ăn thật nhiều vào để bệnh tình mau chóng thuyên giảm.”
Nàng ậm ừ trong miệng, thật tình là giờ đây nàng chẳng còn chút khẩu vị nào để mà ăn bữa cơm này nữa, thế nhưng nghĩ đến việc mau chóng hồi phục võ công, nàng vẫn cố ăn cho bằng hết phần cơm của mình.

“Lục Lâm Nguyên, tại sao bên ngoài kia lại giăng nhiều đèn lồng hoa với lụa đỏ như thế, sắp có lễ hội gì sao?”
Ăn xong xuôi, nàng đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, khó hiểu hỏi.

Lục Lâm Nguyên hào hứng đáp lại:

“Ngày mai chính là ngày tổ chức Bách Hoa hội, một lễ hội vô cùng náo nhiệt mà chỉ Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành mới có.”
Nàng gật đầu một cái, hỏi thêm:
“Lễ hội đó có gì đặc sắc sao?”
Lục Lâm Nguyên cười lớn, bàn tay phe phẩy trước mặt nàng, bắt đầu khoe khoang về kiến thức của mình.

“Bách Hoa hội không bàn đến võ công, chỉ luận phong nhã, là một lễ hội của các văn nhân nhã sĩ khắp cả nước đến tề tựu nơi đây đàm luận thơ từ ca phú.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Chỉ như vậy thôi sao, thế thì không phải có chút nhàm chán chứ?”
“Nhầm rồi, nhầm rồi.

Cô có biết ai là chủ trì của Bách Hoa hội không?”
Nàng lắc đầu một cái.

Tiểu Bắc ở bên cạnh hứng khởi chen miệng vào:
“Cái này thì đệ tử biết, chủ trì của Bách Hoa hội chính là thành chủ Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, cùng với vị Hoa Thần Kiếm Tiên nổi danh của Đại Trần Quốc.”
Lục Lâm Nguyên xoa đầu Tiểu Bắc, lên tiếng khen ngợi.

“Giỏi lắm, điều đặc sắc của Bách Hoa hội không nằm ở đám thư sinh chân yếu tay mềm kia, mà là ở dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của vị Hoa Thần Kiếm Tiên.

Ta còn nghe lời đồn thổi rằng năm xưa vị Hoa Thần Kiếm Tiên này còn có màn long tranh hổ đấu vô cùng khốc liệt với đệ nhất mỹ nhân Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành Vân Nguyệt Mị cơ mà.”
Tiểu Bắc cũng không chịu thua, lớn tiếng nói:
“Cái này đệ tử cũng biết, nghe bảo rằng lúc đó Hoa Thần còn chưa phải là Kiếm Tiên đã có thể giao đấu với Thiên Diện Hồ Ly, người có thực lực gần với Kiếm Tiên nhất, những ba ngày ba đêm cơ mà.

Trận đấu đó dù đã hai mươi năm trôi qua nhưng đệ tử vẫn còn được nghe thuyết thư kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần.”
“Thiên Diện Hồ Ly đã hơn hai mươi năm không còn đi lại trong giang hồ, nhiều lời đồn thổi rằng nàng ta đã tìm được người trong lòng, quy ẩn giang hồ để ngoan ngoãn làm một hiền thê, hoặc là sớm đã bị ám toán bởi Ám Hà Cung rồi, nhưng theo suy đoán của ta, tất cả những lời đó đều không có căn cứ gì cả.”
Nghe thấy câu này của Lục Lâm Nguyên, nàng do dự một lát rồi nói:
“Có vẻ huynh rất am hiểu những chuyện trong giang hồ nhỉ, đúng là một Thần Y kỳ quái.”
Lục Lâm Nguyên bĩu môi nhìn nàng, đáp trả lại:
“Cô nương mới là kỳ quái đó.

Đường đường là một cao thủ Thiên Cảnh, thế mà lại để bản thân bị thương đến độ mất hết võ công như bây giờ, há chẳng phải là chuyện nực cười lắm sao?”
Nàng gật đầu, lời này của y quả thực không sai.

Thấy nàng ngoan ngoãn thừa nhận, Lục Lâm Nguyên cao hứng mời mọc:
“Không nói mấy chuyện này nữa, cô nương có muốn đi chơi Bách Hoa hội không?”
“Ừm, ta nghĩ mấy cái chuyện phong nhã kiểu này thì thôi đi, ta không hợp cho lắm.”
Lục Lâm Nguyên không chịu từ bỏ, tiếp tục rủ rê nàng.

“Hằng năm cứ đến Bách Hoa hội là Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành ngập chìm trong muôn ngàn loài hoa, rực rỡ vô cùng.

Không chỉ thế, cô còn được tận mắt nhìn thấy một trong Thất Đại Kiếm Tiên của Đại Trần Quốc, là vinh dự mà không phải ai cũng có được.

Đã cất công đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành một chuyến rồi, không đi xem một chút chẳng phải là lãng phí lắm sao?”
Nghe thấy lời của Lục Lâm Nguyên cũng có lý, nàng do dự một lát rồi gật đầu.

“Vậy ta sẽ đi chơi Bách Hoa hội cùng huynh, thế còn y quán thì sao, không phải vẫn còn mấy người đang trong giai đoạn theo dõi bệnh tình sao?”
“Điều đó thì cô khỏi lo, Tiểu Bắc sẽ ở lại trông y quán.”
Tiểu Bắc giật nảy lên một cái, túm lấy tay áo Lục Lâm Nguyên, năn nỉ:
“Không, đệ tử không ở nhà đâu, sư phụ cho đệ tử đi cùng đi mà!”

Lục Lâm Nguyên vỗ một cái vào cánh tay đang bám riết lấy người mình của Tiểu Bắc, lên tiếng an ủi:
“Không được, nếu cả ngươi cũng đi nữa thì những bệnh nhân kia biết để cho ai? Chi bằng cứ ngoan ngoãn ở lại đây, đi chơi về xong ta sẽ dặn tiểu tỷ tỷ của ngươi mua quà cho ngươi.”
Tiểu Bắc tuy rằng trong lòng không chịu, thế nhưng cũng chẳng còn nằng nặc đòi đi theo nữa, chỉ phụng phịu nói:
“Đệ tử không cần tiểu tỷ tỷ mua quà cho đâu, chỉ cần tỷ ấy về sớm với đệ tử là được.”
Nàng cười khan một tiếng, ghé sát vào tai Lục Lâm Nguyên, nói nhỏ:
“Này, sao ta thấy câu nói vừa nãy của Tiểu Bắc cứ kỳ quái thế nào ấy?”
“Kỳ quái là đúng, có ai tiếp xúc với cô mà bình thường được như lão Lục ta đâu.”
Nàng tức giận quay mặt đi chỗ khác, chẳng thèm nói với y thêm một câu nào nữa.

Kỳ quái, kỳ quái, có huynh mới là kỳ quái nhất đấy!
Lục Lâm Nguyên hứng thú nhìn bộ dáng giận dỗi của nàng, sau đó vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu dàng dập lửa.

“Được rồi, không trêu cô nữa.

Bây giờ ta sẽ dắt cô đi may y phục nhé.”
“Đệ tử cũng muốn đi nữa!”
Tiểu Bắc không bỏ qua cơ hội được đi chơi với nàng, ôm ghì lấy tay nàng rồi hét ầm lên.

Ba người sóng vai nhau bước đi giữa đường chính đang rực rỡ hàng vạn chiếc đèn lồng kết hoa tươi thắm, Tiểu Bắc ở giữa cầm lấy tay nàng và tay Lục Lâm Nguyên, hỉ hả nói cười.

“Này cô nương, nhìn ba người chúng ta xem có giống một gia đình hạnh phúc không?”
Nàng quắc mắt nhìn điệu cười vô lại của Lục Lâm Nguyên, lên giọng mắng nhiếc:
“Hạnh phúc cái đầu huynh, sao lúc nào đầu óc của huynh cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để khiến ta tức chết thế hả? Trên đời này Ngọc Thanh Uyển ta có thể gả cho ai cũng được, nhưng nhất quyết không gả cho Lục Lâm Nguyên huynh!”
Lục Lâm Nguyên nghe nàng nói một câu tuyệt tình như thế, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc ỉu xìu xuống, chẳng còn cái khí thế vui vẻ vừa nãy nữa.

Nàng chợt cảm thấy lời vừa rồi hơi quá đáng, dù gì từ trước tới nay Lục Lâm Nguyên chỉ buông mấy câu khiến nàng tức đến sôi gan, nhưng cũng chưa thực sự có những hành vi quá phận với nàng, thậm chí những ngày qua còn vô cùng ân cần săn sóc, thế nên bây giờ nàng mới có thể xuống giường mà đi đi lại lại, nếu không thì có lẽ giờ đây có lẽ nàng đã bỏ mạng nơi rừng thẳm mất rồi.

Câu nói vừa nãy là lúc nhất thời ngượng ngùng nàng lỡ lời mà thôi, chẳng ngờ lại khiến y có phản ứng như vậy, bất giác nàng cảm thấy một tia tội lỗi len lỏi vào tâm can.

“Lâm… Lâm Nguyên… Đừng làm cái vẻ mặt đó nữa, xin lỗi huynh, là ta nhất thời nóng giận…”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã im bặt lại ngay khi nhìn thấy nụ cười vô lại thường trực trên khóe môi của Lục Lâm Nguyên đang hớn hở mở ra.

Y lớn tiếng cười, dứ dứ ngón tay trước mặt Tiểu Bắc.

“Thấy chưa, sư phụ ngươi trước giờ cược luôn đúng mà.

Rõ ràng ta đã nói nàng sẽ mở miệng xin lỗi ta thì chắc chắn nàng sẽ làm.

Đồ đệ ngoan, con còn phải học tập vi sư nhiều.”
Trước ánh mắt bàng hoàng của nàng, Tiểu Bắc lôi từ trong người ra một miếng bạc vụn, đau khổ đưa cho Lục Lâm Nguyên rồi ảo não thở dài:
“Sư phụ chơi xấu quá, người biết thừa tiểu tỷ tỷ dễ mềm lòng nên mới chơi trò khổ nhục kế để thắng đệ tử.

Bây giờ người đưa lời cá cược khác đi, đệ tử nhất định phải thắng được mới thôi!”
“Lục! Lâm! Nguyên! Huynh dám dạy Tiểu Bắc chơi mấy cái trò này hả! Đứng yên đấy, bản cô nương hôm nay phải xử huynh tội chết!”
Lục Lâm Nguyên ha ha cười, kéo tay Tiểu Bắc chạy thẳng một mạch, không quên quay đầu lại trêu chọc nàng.

“Cô có giỏi thì đuổi ta đi, đuổi ta đi này!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.