Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Tiểu Bắc rời khỏi y quán Vĩnh An, Lục Lâm Nguyên tuy rằng ngoài mặt đối với nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, hết mực yêu chiều, làm ra cái vẻ vô ưu vô lo giống như chuyện của năm ngày về trước chỉ đơn giản là một giấc mộng thoáng qua, thế nhưng làm sao có thể giấu được nàng khi nhìn vào đôi mắt ngổn ngang bộn bề những tâm sự đó của chàng.
Nàng vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc Tiểu Bắc bước chân khỏi nơi đây, nơi chốn đã chứa đựng biết bao kỷ niệm của cả ba người.
Từ nay nơi y quán Vĩnh An đã chẳng còn bóng dáng một đứa bé tóc búi cao trên đầu, đưa tay lau mồ hôi trán ngồi lẩm nhẩm tên từng vị thuốc một, sau đó cẩn thận gói ghém những dược liệu đó vào một gói với nhau, cũng đã chẳng còn một Tiểu Bắc luôn ôm lấy nàng mà làm nũng đòi nàng dắt tay thằng bé đi chơi.
Tất cả, đều đã trở thành dĩ vãng rồi.
Đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy đã đi xa, xa khuất khỏi cổng thành Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành thì nàng mới bần thần trở lại y quán Vĩnh An, nhặt từng mảnh vỡ vương tứ tung khắp nơi của chiếc bát đựng thuốc độc, khẽ khàng hỏi Lục Lâm Nguyên:
“Lâm Nguyên, tại sao độc Vô Sắc chỉ có mình Tiểu Bắc mới giải được? Huynh mau nói rõ cho ta đi.”
Lục Lâm Nguyên đi tới bên cạnh, cầm lấy mảnh vỡ trong tay nàng rồi đặt nàng ngồi xuống chiếc giường gần đó.
“Bởi vì Vô Sắc vốn không phải là độc.”
Trước ánh mắt ngơ ngác không hiểu của nàng, chàng chậm rãi giải thích:
“Thật ra thứ độc Vô Sắc mà ta nói chỉ đơn thuần là một bát nước suối mà thôi.”
“Nước suối?”
“Đúng thế, độc ta muốn Tiểu Bắc giải không phải ở trong bát nước vô hại này, mà chính là độc ở trong tâm của thằng bé.”
Lục Lâm Nguyên phiền não thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp dịu dàng nắm lấy tay nàng.
“Tiểu Bắc của hiện tại đã mù quáng đến độ chỉ biết cố gắng sống chết tìm kiếm những ảo mộng vô thường mà không biết rằng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Nếu để càng lâu, độc ngấm dần vào tâm trí, rồi một ngày thằng bé sẽ làm ra những hành động khiến mọi thứ chẳng thể nào vãn hồi được nữa, thế nên ta đành phải để Tiểu Bắc rời xa nàng để đi tìm lấy chân tâm.
Uyển Nhi, nàng có trách ta không khi đã tùy tiện quyết định như vậy?”
Nàng dựa đầu vào bờ vai chàng, lại càng nắm lấy tay chàng chặt hơn, nhẹ giọng đáp:
“Lâm Nguyên, đây chính là cách giải quyết toàn vẹn nhất cho đôi bên, ta thật sự cảm ơn huynh còn không đủ, làm sao lại trách huynh được cơ chứ.”
Chàng gật đầu cười, sau đó đưa bàn tay ngọc ngà của nàng lên trước mắt mà ngắm nghía.
“Chiếc vòng đan này, thật là hợp với nàng.”
Nói rồi, chàng vuốt theo từng ngón tay trắng nõn như ngó sen của nàng, chầm chậm cầm lấy chiếc vòng đan rồi cởi ra.
Ngay lúc nàng đưa mắt tỏ ý không hiểu vì sao chàng lại tháo chiếc vòng đan ra thì chàng đã lấy từ trong tay áo một sợi chỉ màu đỏ mảnh mai như tơ, giống với màu của chiếc vòng đan, giống như là cùng được lấy ra từ trong một khung cửi vậy.
“Uyển Nhi, chiếc vòng đan này đã đi theo ta suốt bao nhiêu năm nay, mỗi ngày, mỗi ngày đều sẽ nhiều hơn một sợi chỉ được đan thêm vào đây.
Nàng có biết tại sao không?”
Nàng lắc đầu không hiểu, bất chợt chạm phải ánh mắt dịu dàng của chàng, khiến cho con tim nàng không ngừng nhảy loạn lên trong lồng ngực.
Cho dù nàng đã được chàng nhìn không biết bao nhiêu lần bằng ánh mắt dịu dàng ấy, thế nhưng lần nào cũng vậy, nàng chẳng thể nào thoát ra khỏi sự đê mê điên đảo mà chàng giăng ra cho nàng.
“Bao nhiêu sợi chỉ, bấy nhiêu mối tơ lòng.
Uyển Nhi, chiếc vòng này chính là kết tinh của những ngày chờ đợi nàng của ta.”
Nàng khẽ mỉm cười, nói:
“Cơn bão này không khỏi chém quá to rồi.
Lâm Nguyên, huynh và ta mới chỉ quen biết nhau có hai tháng mà thôi, trong khi đó chiếc vòng đan này đã được kết nhiều sợi như vậy, huynh định giải thích thế nào bây giờ?”
Lục Lâm Nguyên lắc đầu, đôi môi khẽ hôn vào trán nàng, thủ thỉ:
“Ta yêu nàng trước cả khi nàng và ta gặp nhau, lời giải thích này đã đủ hay chưa?”
Nàng khẽ quay mặt đi, lấy ông tay áo che miệng cười.
Chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên lại dùng cách bày tỏ trẻ con như vậy để nói với nàng, thế nhưng lạ thay câu nói ấy lại giống như tia nắng ấm áp cuối xuân len lỏi vào trong tâm tư của nàng, nở rộ lên trong đó những sắc hoa muôn hồng nghìn tía đằm thắm, mặn nồng.
Thật ra, nàng đâu hay biết rằng lời vừa rồi của Lục Lâm Nguyên nào phải là lời nói dối.
Chàng đã chờ đợi nàng suốt bao nhiêu năm nay, tỉ mẩn đan từng sợi chỉ lại với nhau, ngày qua ngày, tháng qua tháng, rồi lại năm qua năm, cứ như vậy, cho đến ngày được gặp lại nàng…
Sau khi đan xong, chàng nâng tay nàng lên, đeo lại chiếc vòng đan vào cổ tay nàng, vươn vai mấy cái rồi nói:
“Không có Tiểu Bắc ở đây nữa, công việc bắt đầu đổ dồn lại với nhau rồi đây.
Uyển Nhi, nàng cứ đi nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa đến giờ cơm ta sẽ gọi nàng dậy.”
Nàng mỉm cười vỗ vai Lục Lâm Nguyên, sau đó đi ra ngoài cửa y quán, vẫy vẫy tay nói với chàng:
“Ta cũng không phải là người vô dụng như thế, Lâm Nguyên, mau ra đây, ta muốn học một chút y thuật.”
Chàng bật cười thành tiếng, hứng thú ngồi dậy rồi cầm lấy tay nàng.
“Tiểu cô nương ngốc nghếch, học y thuật không phải một sớm một chiều là được ngay đâu.”
“Không phải ta là Thần Y phu nhân sao, nếu ngay cả một chút y thuật cũng không biết thì thật là khiến người khác phải chê cười.”
Nàng nũng nịu dựa đầu vào ngực chàng, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ mà mạnh mẽ của chàng, lòng thầm mong rằng quãng thời gian tốt đẹp này sẽ mãi mãi không kết thúc, để nàng có thể mãi mãi được dựa vào chàng như vậy, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại trong ái ân mãn nguyện.
“Giáp tý trùng tân tân giáp tý,
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu.” (1)
(1) Phỏng dịch:
“Giáp tý vừa qua, qua giáp tý,
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu.”
Một năm sau.
Lương Ngọc Bảng lại một lần nữa được mở ra, khiến cho giang hồ không khỏi một phen dậy sóng.
Lương Ngọc Bảng nói ngắn gọn là bảng bài danh các tuyệt thế cao thủ trong giang hồ được chính Bách Hiểu Đường ghi nhận, cứ mỗi năm sẽ được thay đổi một lần, thế nên độ đáng tin cậy là chuyện không cần phải bàn cãi.
Trong khoảng thời gian một năm này, thế sự vô thường, thiên hạ biến đổi, những cơn sóng ngầm không ngừng cuộn trào âm ỉ sâu trong những lớp vỏ bọc tưởng chừng như yên bình.
Một năm nay, nhờ vào sự ân cần chăm sóc của Lục Lâm Nguyên, nàng đã hoàn toàn khôi phục võ công, trở lại làm một cao thủ Thiên Cảnh, cơ hồ còn có dấu hiệu tiến thăng lên tới Đại Thiên Cảnh, tuy rằng không đi lại trong giang hồ, thế nhưng nhờ vào y quán Vĩnh An hay có những cái miệng nói năng không ngớt của những người bệnh mà nàng cũng nắm được không ít thì nhiều những chuyện hay ly kỳ trong chốn giang hồ lồng lộng đó.
Chẳng hạn như là thảm họa diệt môn của Ôn Lạc môn, nàng nghe nói rằng chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà tông môn rường cột trong thiên hạ đó đột ngột trở thành một phế tích thảm hại; Hơn ngàn đệ tử thương vong, các vị trưởng lão vô cùng có tiếng tăm trong giang hồ cũng bị thảm sát, và đáng kinh ngạc hơn cả đó là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện này chính là một kẻ tự xưng là Độc Cô Kiếm Tiên.
Nàng vẫn còn nhớ đến cái tên Ôn Lạc môn qua câu chuyện của Ngân Như về nàng kỹ nữ A Âm.
Vốn nàng cũng không có ấn tượng tốt đẹp cho lắm với tông môn này, thế nên cũng chỉ cảm thán rằng tên Độc Cô Kiếm Tiên kia ra tay thật tàn nhẫn, đến chó gà cũng chẳng tha.
Ôn Lạc môn diệt vong không rõ nguyên do, Đại Trần Quốc bắt đầu rơi vào một phen khốn đốn, nhưng ở nơi đây có lẽ sự mất mát lớn nhất của những người dân Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành chính là sự ra đi của hai vị thành chủ và Hoa Thần Kiếm Tiên.
Khi nghe được tin dữ này, chính nàng cũng chẳng thể tin nổi vào đôi tai mình, một Thanh Ca tiêu sái tốt bụng như thế, một Hoa Tinh Vũ xinh đẹp sắc sảo nhường vậy, chẳng ngờ lại cùng bại dưới tay của Hộ quốc đại tướng quân Lâm Chiến Thiên, bỏ mạng tại Thanh Liên thành vốn đang ngập chìm trong khói lửa điêu tàn.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành để tang tròn một tháng.
Tòa thành xinh đẹp thơ mộng nay ngập đầy trong sự tiếc thương vô hạn, những đóa hoa mỹ lệ cũng thôi không còn khoe sắc, lả tả rụng khắp cung đường chính của thành.
Người dân nơi đây, ai ai cũng mặt ủ mày chau, thật lòng thật dạ đưa tiễn vong linh của hai vị thành chủ và Kiếm Tiên, thầm cảm thán rằng vật đổi sao dời, sinh tử chẳng qua lại chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhường vậy.
Hoa Thần Kiếm Tiên vẫn lạc, bị gạch tên khỏi Lương Ngọc Bảng, Thất Đại Kiếm Tiên Đại Trần Quốc nay chỉ còn sáu người.
Thứ tự vô cùng rõ ràng như sau:
Độc Cô Kiếm Tiên thiên hạ vô địch, chễm chệ bài danh hạng đầu.
Ám Minh Kiếm Tiên sau hơn hai mươi năm bế quan nay đã xuất thế, ngạo nghễ đứng thứ hai trong bảng.
Xem đến đây, nàng bất chợt quay đầu hỏi Lục Lâm Nguyên:
“Chàng mau nhìn xem, Ám Minh Kiếm Tiên là kẻ nào, tại sao y bế quan những hai mươi năm mới chịu ló mặt ra ngoài?”
Lục Lâm Nguyên đang kê đơn thuốc bên cạnh, nghe thấy câu hỏi của nàng liền cười đáp lại:
“Mau nhìn vẻ mặt hào hứng của nàng về Lương Ngọc Bảng kìa, chẳng lẽ nàng muốn đứng trong bảng này lắm sao?”
Nàng vuốt cằm một hồi, ngả lưng xuống chiếc giường ngay đó rồi cười nói:
“Đứng trong bảng này sao… Không tệ.
Lục lang, chàng đoán xem liệu ta có thể đặt chân vào Lương Ngọc Bảng được không?”
Chàng bật cười một tiếng, đưa tay gạt đống dược thảo sang một bên, nằm xuống ngay cạnh nàng rồi yêu chiều nói:
“Uyển Nhi của ta thiên tư trác tuyệt, võ công hơn người.
Nếu nàng thực sự muốn đứng trong Lương Ngọc Bảng, e rằng cái tên Độc Cô Kiếm Tiên kia cũng phải kiêng dè nhường nàng mấy phần.”
“Thật đúng là phụ xướng phu tùy (*), Lục lang, chàng trước giờ nói năng đều chẳng kiêng nể ai như thế sao.
Chẳng lẽ chàng quên là cái tên Độc Cô Kiếm Tiên đó chỉ bằng một người một kiếm đã đủ để san bằng cả một tông môn mấy ngàn người của Ôn Lạc môn ư? Nếu chẳng may phải đối đầu với y, ta e là cái y quán Vĩnh An nhỏ bé này còn chẳng đủ cho y nhét kẽ răng nữa là.”
(*) Nguyên văn là “phu xướng phụ tùy”, có nghĩa là chồng hát vợ theo, nhưng ở đây vai trò của Lục Lâm Nguyên lại ngược lại nên Thanh Uyển mới cố tình nói lái đi.
Lục Lâm Nguyên lớn tiếng cười, lại càng ôm nàng vào lòng chặt hơn, thủ thỉ bên tai nàng:
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ ta phải tiếp bệnh nhân rồi, nàng muốn đi đâu chơi thì đi đi, nhớ là phải về đúng giờ cơm.”
Nàng hơi bĩu môi, gõ vào trán chàng.
“Chàng thực sự cho rằng ta là trẻ con sao, lại còn dặn dò kiểu vậy nữa.
Ta không đi chơi đâu, ta muốn ra ngoài sắc thuốc cùng chàng, cách sắc thuốc hôm qua chàng dạy ta còn chưa làm thành thạo, hôm nay nhất định sẽ khiến chàng trố mắt một phen.”
Lục Lâm Nguyên âu yếm vuốt ve tóc nàng, sau đó kéo tay nàng ngồi dậy.
“Vậy thì mau đi sắc thôi, ta nóng lòng muốn xem nàng định làm ta trố mắt kiểu gì đấy!”
Gần đây trong thành đang xuất hiện bệnh dịch, tuy rằng mức độ lây lan không trên diện rộng như những bệnh dịch nguy hiểm khác, thế nhưng đó cũng là đủ để khiến cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành phải điêu đứng một hồi.
Trước nay luôn là Thanh Ca một mình xử lý các sự vụ lớn nhỏ trong thành, liêm chính, minh bạch, thế nên y rất được lòng người dân nơi đây.
Thế nhưng từ khi mất đi vị thành chủ đáng kính đó, Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành giống như rắn lạc mất đầu, lại thêm vào bệnh dịch hoành hành, thế nên người dân nơi đây đã phải chịu không ít khổ sở.
Cũng chính vì lẽ đó, hoàng đế ngay lập tức bổ nhiệm một vị quan thần khác lên thay Thanh Ca làm thành chủ, trực tiếp giao cho toàn bộ hơn năm ngàn tinh binh Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, vị thành chủ mới có tên Mộ Dung Vô Song, cháu trai của Quốc trượng Mộ Dung Thường Thanh.
Năm ngàn tinh binh trước nay chỉ nghe lệnh của Thanh Ca vì đột ngột phải nhận tân soái mà trong lòng nảy sinh bất mãn, cùng xúi nhau dứt binh xuất ngũ, chẳng mấy chốc, năm ngàn tinh binh nay chỉ còn hơn hai ngàn người.
Không chỉ thế, trong thành xuất hiện bệnh dịch, từ Kinh thành truyền chỉ của thánh thượng, trợ cấp cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành hơn ba trăm đảm lương thảo, thế nhưng đến tay người dân nơi đây lại chỉ còn không quá hơn trăm đảm.
Y quán Vĩnh An cũng bị cuốn theo vòng xoáy đó, y quán vốn đã không thể nói là rộng, thế nhưng bây giờ lại phải chứa đầy ắp những người nhiễm dịch bệnh, khiến cho Lục Lâm Nguyên phải ngày ngày thức khuya dậy sớm, vừa chăm sóc cho người bệnh, vừa vắt óc tìm cách chữa trị tận gốc bệnh dịch này.
Cho dù là chàng có nhiều Định Nhan đan đến thế nào đi chăng nữa, nàng cũng phải đau xót thừa nhận rằng dung mạo Lục Lâm Nguyên đang ngày một héo úa, mất đi vẻ trẻ trung trước kia.
Nhưng không vì vậy mà nàng vô tâm với chàng, nàng tập tành học y thuật để cùng chàng chăm sóc người bệnh, lòng mong rằng không ít thì nhiều cũng có thể san sẻ với chàng những khó khăn trước mắt.
Nàng cũng bắt đầu để ý đến sức khỏe của chàng nhiều hơn, vừa học y thuật, vừa mày mò từ trong đống y thư của chàng để có thể tìm ra phương pháp bồi bổ cho chàng qua những bữa ăn một cách tốt nhất.
Lắm khi nàng tự buồn cười nghĩ rằng có phải nàng đã yên phận trở thành người vợ hiền của chàng rồi hay không, đã lo lắng cho chàng đến mức độ đấy rồi, thế nhưng nàng cũng vô cùng vui sướng khi thấy Lục Lâm Nguyên đã lấy lại được thần sắc tươi tắn ngày trước, đã chẳng còn dáng vẻ phờ phạc như mấy ngày vừa rồi.
“Lục lang, rõ ràng chàng là Thần Y cơ mà, sao đến cái việc như là tự chăm sóc bản thân mà chàng cũng chẳng làm được vậy? Nếu không phải có ta ở bên cạnh, có phải là chàng định vắt kiệt sức mình mà đi đời không thế?”
“Vì có Uyển Nhi của ta ở bên cạnh, ta mới có thể an tâm mà hành y cứu người được chứ! Uyển Nhi, nàng xem ta nói có đúng không.”
Nàng ngượng ngùng nhớ lại đoạn nói chuyện đó với chàng, cánh tay lại càng quạt mạnh hơn vào nồi canh củ cải, dường như nàng nghĩ rằng làm thế thì nàng sẽ đỡ ngượng ngùng hơn đôi chút vậy.
“Uyển Nhi, nàng quạt mạnh thế là muốn lửa cháy mạnh hơn, hay là muốn dập lửa thế?”
Lục Lâm Nguyên đang bắt mạch cho một vị đại bá bên cạnh, trông thấy cách quạt lửa chẳng giống ai của nàng mà không kìm nổi cười hỏi.
“Ha ha, Thần Y sao lại chẳng để ý đến suy nghĩ của phu nhân như thế chứ.
Phu nhân làm vậy rõ ràng là đang trách người chỉ biết quan tâm đến đám người bệnh chúng ta mà chẳng để ý đến phu nhân nữa đấy!”
Vị đại bá đó hớn hở cười nói, khiến cho mấy người trong y quán cũng được một phen huyên náo.
“Ha ha đúng thế, Thần Y đại nhân đúng là dạo này cả ngày chỉ tới tới lui lui với đám người chúng ta.
Ngài thật là, phu nhân còn trẻ như vậy, sao ngài lại nỡ để phu nhân phải chịu cảnh gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời như thế chứ!”
“Không… không phải thế, mọi người hiểu nhầm rồi.”
Nàng bối rối lên tiếng phân trần, thế nhưng giờ đây y quán ngập tràn nhiều tiếng cười đến nỗi lời nói của nàng giống như giọt nước đánh xuống giữa mặt hồ, chẳng thấm tháp vào đâu.
“Các vị hiểu lầm rồi, phu thê nhà chúng ta vẫn còn hòa hợp ái ân lắm, đào đâu ra chuyện “gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời” chứ.
Nàng nói có đúng không, Uyển Nhi!”
Lục Lâm Nguyên quay đầu cười hỏi nàng, khiến nàng đỏ bừng mặt quay đầu đi chỗ khác.
Rõ ràng suốt khoảng thời gian hơn một năm nay ở bên cạnh chàng, nàng đã quen với kiểu nói năng đó của chàng, ấy thế mà bây giờ trong lòng vẫn chẳng thể tĩnh lặng mà đón nhận những lời nói âu yếm tình tứ đó.
Lạ thật.
“Thần Y đại nhân, bao giờ hai người tổ chức hôn lễ, nhất định phải gửi thiếp đến nhà chúng ta đó, già đây sống chừng này tuổi rồi, chỉ mong chờ mãi đến ngày đại nhân có nương tử thôi đó.”
“Còn không phải sao, Thần Y phu nhân, ta nói cho phu nhân nghe này, trước nay đã có không biết bao nhiêu cô nương đến tận cửa thổ lộ với Thần Y đại nhân, thế mà ngài ấy lại thản nhiên từ chối hết một lượt, còn nói là đang đợi một cô nương đến làm nương tử của đại nhân.
Thần Y phu nhân, cô nương trong lời ngài ấy nói có phải là phu nhân không thế?”
Nàng giật nảy người nhìn Lục Lâm Nguyên.
Hóa ra chàng còn có đoạn giai thoại đầy phong lưu như thế sao, nàng không kìm nổi tính tò mò, dỏng tai lên lắng nghe tiếp.
“Vị huynh đệ đã đoán đúng rồi đấy.
Cô nương trong lời Lục mỗ nói chính là Uyển Nhi.
Lục mỗ đã chờ đợi nàng suốt bao nhiêu năm nay, may mắn thay cuối cùng đã được gặp lại nàng.”
Cả y quán ồ lên một tiếng, hứng thú chồm người ngồi dậy khỏi giường để lắng nghe đoạn phong hoa tuyết nguyệt về Thần Y đại nhân của họ.
“Thần Y đại nhân mau nói đi, ngài gặp Thanh Uyển cô nương từ lúc nào, tại sao lại muốn chờ đợi cô nương ấy?”
Sự chú ý của nàng giờ đây đã chẳng còn ở trên nồi canh củ cải nữa mà hướng hẳn lên thân hình tiêu sái mặc áo trắng giữa phòng.
Chàng ngồi đấy, tỏa sắc rực rỡ như một viên dạ minh châu trong đêm đen, đẹp đến hút hồn.
Chẳng ngờ nguồn sáng đó bất chợt chập tắt, chàng ngả người ngồi ra đằng sau, cười cười nhìn nàng:
“Các vị thứ lỗi, chuyện này ta không thể kể ra được.
Ta muốn Uyển Nhi là người đầu tiên và duy nhất được lắng nghe câu chuyện ấy.”
Tiếng ảo não thở dài phát ra từng hồi, mọi người mau chóng ngả lưng nằm lại giường, không khỏi tiếc nuối cho câu chuyện hay vừa bỏ lỡ.
Bây giờ đang là giữa tháng Chạp, cũng có nghĩa là mùa Đông đã đến.
Nàng xoa xoa đôi bàn tay trắng nõn lại với nhau, đưa lên gần miệng rồi hà hơi vào đấy, đôi mắt âu yếm nhìn những bông tuyết rơi đầy dưới nền gạch đỏ.
Nàng không biết có phải do nàng đã quen với đỉnh Tuyết Vân Sơn ngập đầy trong tuyết trắng hay không mà nàng thực sự rất thích mùa Đông, thích cảm giác lành lạnh ngấm dần vào hơi thở, thích được ôm lấy phụ thân trong căn phòng ấm cúng, cùng nhau rủ rỉ những câu chuyện về những năm đã qua, hay chỉ đơn giản là thẫn thờ ngồi ngắm những bông tuyết giống như những đóa hoa mai rơi rụng trước thềm.
Mùa Đông năm nay vẫn có tuyết, vẫn có những hơi khí lạnh khiến người ta bồn chồn, thế nhưng lại chẳng giống chút gì so với những mùa Đông năm trước.
Lục Lâm Nguyên ngồi co ro trước lò sưởi, chốc chốc lại than thở mấy câu:
“Sao lại đen đủi như thế cơ chứ, đúng lúc đang hết dược thảo mà trời lại đổ mưa tuyết, cuối cùng làm ta phải ra về tay không.
Không có dược thảo, mấy ngày tới biết làm thế nào bây giờ?”
Nói rồi, chàng quay đầu nhìn nàng lúc này đang nhàn nhã ngồi một bên đọc y thư, khó hiểu nói:
“Nàng không thấy lạnh sao, mau ra đây ngồi sưởi ấm đi không là lát nữa lại ốm ra đấy thì khổ.”
Nàng gập cuốn y thư lại, nhìn chàng trêu chọc:
“Ta vốn đã quen với cái lạnh, chỉ nhiêu đây thì nhằm nhò gì chứ.
Chàng tốt hơn hết nên lo cho bản thân thì hơn.
Trông sắc mặt chàng kìa, tím tái hết cả ra rồi mà vẫn còn ở đó lo chuyện hão.”
Hai hàm răng va lập cập vào nhau, Lục Lâm Nguyên định bước tới chỗ nàng, nhưng mà thấy lạnh quá nên đành yên vị ngồi cạnh lò sưởi tiếp.
“Lò sưởi này vẫn chẳng thấm vào đâu, Uyển Nhi, hay nàng qua đây ngồi cạnh ta, sưởi ấm cho ta một lát.”
Nàng bĩu môi đáp:
“Chàng chết rét ở đó ta cũng không quản, lại gần chàng, chàng lại làm gì ta thì sao?”
Lục Lâm Nguyên cúi đầu thở dài, quả thật suốt hơn một năm ở chung với nhau, nàng cũng đã chẳng còn mắc mấy cái bẫy đơn giản này của chàng nữa.
“Chàng chịu khó thêm một lát nữa đi, ta ra nấu cho chàng bát canh gừng nóng là chàng sẽ thấy đỡ hơn thôi.”
Nói đoạn, nàng đi ra sau nhà đun một nồi nước nóng, chẳng ngờ lại phải lắc đầu thở dài:
“Sao lại hết gừng rồi? Lâm Nguyên, chàng để gừng ở đâu thế?”
Nàng gọi với vào trong nhà, trong lòng chán nản khi nghe lời đáp của chàng.
“Ta quên mất, khi nãy ta có dùng gừng để thay một vị thuốc bị thiếu nên là trong nhà hết gừng mất rồi.”
Nàng xách giỏ lên trên vai, nói:
“Vậy chàng chờ ta thêm lát nữa, ta ra mua chút gừng rồi về.”
“Ngoài trời tuyết rơi dày lắm đấy, nàng đi nhớ cẩn thận một chút.”
Đôi chân vừa dợm bước ra ngoài cửa y quán, ánh mắt nàng chợt chạm phải một bóng người mặc áo đen, trên đầu đội chiếc nón rộng vành che kín mít khuôn mặt, y cất lên chất giọng khàn khàn:
“Cô nương, cho hỏi đây có phải là y quán Vĩnh An, nơi ở của Thần Y không?”
Nàng chỉ tay lên tấm hoành phi treo trên đầu, nơi đó khắc vô cùng rõ ràng hai chữ “Vĩnh An”.
“Đúng là y quán Vĩnh An, cho hỏi các hạ cần gặp huynh ấy làm gì?”
“Tại hạ đi tìm Thần Y, đương nhiên là có bệnh trong người, nhờ cô nương báo với Thần Y một câu.”
Nàng xua xua tay rồi chỉ vào bên trong:
“Không cần rắc rối như thế, các hạ cứ vào bên trong gọi huynh ấy ra là được.”
“Vậy tại hạ đa tạ cô nương.”
Y chắp tay cảm tạ nàng, dáng vẻ vô cùng chậm rãi.
Nàng cứ nghĩ sao người mặc áo đen này khiến nàng có chút cảm thấy quen thuộc nhưng lại chẳng đoán ra được là ai.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vì vội vã đi mua gừng, nàng chỉ đành buông lại một câu, thầm dặn lòng lát nữa về rồi xem mặt y cũng không muộn.
“Không có gì, ngoài trời rất lạnh, các hạ mau vào trong đi.”